10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng

Chương 15



Thẩm Tần Xuyên nhìn nụ cười của cô chỉ thấy thật chướng mắt, hoàn toàn không muốn nhìn thấy cái khuôn mặt tươi rói đó chút nào.

Một tiếng đồng hồ một triệu tệ…

Ngay cả ngôi sao đang nổi tiếng như cồn cũng chẳng cao giá như cô.

Nếu không phải vì bà nội muốn gặp cô ta thì…

“Đưa cô ấy đi gặp bà nội đi.” Thẩm Tần Xuyên không muốn đi cùng với Linh Quỳnh, bèn quay sang sai người giúp việc đưa cô vào.

Lúc đi ra, nhìn Linh Quỳnh có vẻ vô cùng vui sướng, bước đi còn như nhảy chân sáo, vạt váy cũng tung bay theo từng động tác của cô.

Vừa tươi đẹp vừa ngông nghênh, vừa phóng khoáng vừa sinh động.

Thẩm Tần Xuyên nhíu mày lại.

Không biết vì sao, nhìn thấy cô ấy vui vẻ như thế này, trong lòng anh ta lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Còn về lý do vì sao khó chịu, thì chính bản thân Thẩm Tần Xuyên cũng không thể nói ra được thành lời.

Thẩm Tần Xuyên nhìn đi chỗ khác, hỏi bằng giọng điệu cứng rắn: “Bà nội nói gì vậy?”

Linh Quỳnh đáp: “Chẳng có gì cả.”

Thẩm Tần Xuyên lẳng lặng nhìn về phía người giúp việc đi sau lưng Linh Quỳnh, người giúp việc thận trọng đáp: “Nhìn bà cụ có vẻ vui lắm ạ!”

Thẩm Tần Xuyên cạn lời.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi, Thẩm Tần Xuyên chẳng muốn nhìn thấy Linh Quỳnh thêm một giây một phút nào nữa, quay sang bảo cô nhanh nhanh về đi cho khuất mắt.

Trước lúc đi, Thẩm Tần Xuyên lại hỏi lại vấn đề lúc trước: “Sao cô lại ở một nơi như thế? Chẳng phải cô có hai mươi triệu sao?”

Linh Quỳnh thở dài nói với vẻ đầy bi thương: “Tôi tiêu hết mất rồi còn đâu.”

Thẩm Tần Xuyên vô cùng kinh ngạc. Tiêu… tiêu hết rồi ư?

Hai mươi triệu, cô mua những gì mà hết được?

Ánh mắt của Thẩm Tần Xuyên rơi xuống chiếc xe sặc sỡ bắt mắt kia của cô… dường như anh ta cũng hiểu ra ít nhiều rồi.

“Anh Thẩm, về sau mà còn có mấy việc tốt như thế này nữa thì nhớ gọi tôi nhé!” Linh Quỳnh ngồi vào trong xe, phe phẩy tờ chi phiếu, sau đó đạp chân ga lao vút ra khỏi biệt thự.

Thẩm Tần Xuyên tức nghẹn lời.

Anh ta hoàn toàn không biết rằng, chỉ sau đó một lúc thôi, anh ta lại phải chịu trận thêm một lần nữa ở chỗ bà cụ Thẩm.

Thẩm Tần Xuyên bị bà cụ Thẩm chửi như tát nước vào mặt, như thể anh ta đã làm chuyện gì cực kỳ có lỗi với Tô Miểu Miểu nên mới khiến cho Tô Miểu Miểu đòi từ hôn ngay trong buổi lễ đính hôn đó vậy.

Rốt cuộc cô ấy đã nói gì với bà cụ hả?

Đây là bà nội của mình nên Thẩm Tần Xuyên không dám cãi lại, chỉ sợ bà cụ tức quá hại sức khỏe, mà dù có ngồi nói lý lẽ thì bà cụ cũng không chịu nghe.

Thẩm Tần Xuyên tức gần chết, trong lòng thầm chửi rủa Linh Quỳnh cả nghìn lần.

Cuối cùng, bà cụ Thẩm ra tối hậu thư, “Bà không cần biết cháu dùng cách nào, nhất định phải theo đuổi con bé bằng được cho bà.”

“Bà nội ơi, cô ấy…” Thẩm Tần Xuyên cảm thấy, chắc chắn bà nội anh ta ăn phải canh mê hồn của Linh Quỳnh rồi. Anh ta nén giận nói, “Cô ta chỉ là một đứa con riêng thôi, có tư cách gì mà làm cháu dâu của nhà họ Thẩm chúng ta chứ?” Ngày xưa, đến cả Tô Kỳ Ý mà bà nội còn không thích.

Nghĩ đến Tô Kỳ Ý, lồng ngực Thẩm Tần Xuyên lại nhâm nhẩm đau đớn.

Nếu anh ta sớm phát hiện ra tình cảm của mình một chút, có lẽ…

“Con riêng à, con riêng cái gì mà con riêng?” Bà cụ Thẩm cầm gối đánh Thẩm Tần Xuyên, “Bà dạy cháu thế nào? Đó là lỗi của bố con bé, liên quan gì đến con bé hả? Con gái nhà người ta ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, vậy mà cháu dùng câu từ khốn nạn như vậy à? Cháu có còn biết lễ nghĩa phép tắc gì nữa không?”

Vừa rồi Thẩm Tần Xuyên hơi tức giận nên không lựa lời để nói. Có điều, trong tầng lớp thượng lưu này, bản thân cái thân phận con riêng vốn luôn bị người ta xì xào soi mói rồi.

“Cháu mà không theo đuổi được con bé, thì đừng có đến chỗ bà nữa. Cút cút cút đi!”

Thẩm Tần Xuyên không còn biết phải nói gì.

Về cơ bản, tiền trong túi Linh Quỳnh không bao giờ tồn tại được quá một đêm. Cô đánh xe đi chơi bời vui thú thỏa thuê rồi mới chậm rãi chạy tới chỗ Lục Văn Từ đang quay phim.

Thế nhưng, chờ cô đến nơi mới được thông báo rằng đoàn phim không ở đây.

Linh Quỳnh sửng sốt. Chuyện này là sao? Rõ ràng là quay phim ở đây mà? Sao giờ lại không có ở đây chứ?

Rủ nhau lừa cô hả?

[Tình yêu ơi, tôi đề nghị cô nên rút thẻ đi. Chỉ cần rút được thẻ bài tình tiết mới có thể đảm bảo một trăm phần trăm không lệch tí nào được!] Thiểm Thiểm bắt đầu nghiệp vụ lừa nạp tiền của mình.

Linh Quỳnh hỏi: “Ý cậu là sao?”

[Nói sao thì ý vậy đó.]

Linh Quỳnh tức nghẹn, nhưng ngay sau đó, cô cũng nhanh chóng hiểu được câu “nói sao thì ý vậy” của Thiểm Thiểm có nghĩa là gì.

Dù cho cô đã xác định vị trí với chính Lục Văn Từ đi chăng nữa, lúc cô tới nơi, Lục Văn Từ đều sẽ không có mặt vì các kiểu lý do khác nhau.

Tóm lại, là làm thế nào cũng không gặp được anh ta.

Đến người còn không gặp được thì biết chơi làm sao?

Linh Quỳnh tức đến bùng nổ.

M* cái trò chơi này, giỏi quá nhỉ!

Không nạp tiền thì không thể chơi được, đúng không?

[Tình yêu ơi, rút thẻ rất vui mà…]

Vui vui cái đầu cậu ấy!

Thiểm Thiểm im re không nói gì nữa.

Linh Quỳnh nổi đóa ở tại chỗ mất vài phút, cuối cùng, khuôn mặt nhỏ xinh của cô đầy vẻ ấm ức, miễn cưỡng mở trang chủ ra, nhịn đau rút thẻ.

Dù sao đến thì cũng đến rồi!

Thế nhưng, đập mấy chục nghìn tệ xong, cũng chẳng thấy nổi được một cái bong bóng nước nào. Số tiền có được trong tay vốn đã bị Linh Quỳnh tiêu gần hết rồi…

Cho đến khi gần tiêu tốn hết chút tiền cuối cùng, cô mới coi như nhìn thấy được một cái bong bóng nước.

Trên mặt thẻ là kiến trúc cung điện mang đầy hương sắc cổ xưa, ngoài ra thì không có bất cứ thứ gì khác nữa. Bên dưới có ba chữ to: Hai mươi tám.

Cô hoàn toàn không hiểu những thứ này có ý gì, chỉ có thể đi mới biết được.

Đập bao nhiêu tiền, khó khăn lắm mới rút ra được tấm thẻ bài này, không đi thì có lỗi với nó quá!

Linh Quỳnh lái chiếc xe thể thao nhỏ của mình, gào rú rời đi.

Đoàn phim “Thiên Hạ Thịnh Thế” quản lý rất nghiêm ngặt, khả năng Linh Quỳnh có thể trà trộn được vào trong thực sự khá thấp.

Cô lượn lờ ở bên ngoài một vòng, nhưng không nghĩ ra được cách gì hay.

Ngay khi định trực tiếp đi tìm Lục Văn Từ, Linh Quỳnh lại liếc nhìn thấy một người khá quen thuộc bước từ trên xe ô tô xuống, đang đưa người đi vào trong đoàn phim.

Linh Quỳnh chớp chớp mắt, trên mặt lập tức nở nụ cười, đi về bên đó, giòn rã gọi: “Tổng Giám đốc Vương đấy à?”

Vừa nhìn thấy người, Vương Đại Phúc giật thót mình, lắp bắp: “Cô… cô Tô ạ!”

Lão ta cố mà nặn ra một nụ cười, “Sao cô Tô lại ở đây vậy?”

Làm sao Vương Đại Phúc có thể không sợ cô cho được, trong tay cô ấy còn đang giữ loại clip kia của lão ta…

Lão cũng là người có thân phận, dù loại clip đó không bị tung lên mạng đi chăng nữa, nhưng chỉ cần bị gửi cho một người bên cạnh lão, thì sau này lão làm sao còn mặt mũi mà làm ăn được nữa.

Điều quan trọng nhất là, một khi mà vị kia nhà lão biết được, thì sẽ chẳng khác nào trời long đất lở.

Bản thân Vương Đại Phúc là một người cực kỳ trọng thể diện, đương nhiên phải sợ cô rồi.

Nếu cô ấy là người bình thường thì lão còn dễ xử lý, nghĩ cách trực tiếp lấy lại là xong.

Nhưng cô ấy lại là người của nhà họ Tô…

Đó là đối tượng mà lão có thể đắc tội được sao?

Vương Đại Phúc vội vàng tỏ rõ quan điểm, “Cô Tô này, chuyện lần trước thực sự xin lỗi cô. Ngại quá đi mất, tôi không biết đó là người của cô. Cô cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu.”

Vương Đại Phúc rất biết mình biết ta, hiểu rõ mình không thể đấu lại được nhà họ Tô, thế nên lúc này lão ta chỉ có thể cúi đầu.

Muốn trách, cũng chỉ trách lão ta không có một ông bố tài giỏi như vậy mà thôi…

“Trong lòng Tổng Giám đốc Vương tự hiểu là được rồi. Tôi cũng không phải người không nói lý lẽ. Chỉ cần Tổng Giám đốc Vương không làm bừa, thì tôi sẽ bảo quản cẩn thận thứ kia, không chia sẻ nó cho người khác.” Nói xong, cô gái trẻ còn nở một nụ cười rõ ngọt ngào.

Vương Đại Phúc tức nghẹn. Nếu không phải vì có nhà họ Tô đứng sau chống lưng cho cô, thì cô là cái quái gì chứ?

“Tổng Giám đốc Vương, giúp tôi một việc nhỏ đi.”

Vương Đại Phúc cố kìm nén mấy lời phỉ nhổ trong lòng, gật đầu lia lịa: “Ôi, cô Tô, cô cứ nói đi. Chỉ cần là việc mà họ Vương tôi đây có thể giúp được, thì cô cứ sai phái thoải mái.”

Linh Quỳnh cười càng xán lạn hơn, “Chuyện nhỏ thôi, ông không cần căng thẳng thế làm gì.”

Vương Đại Phúc miễn cưỡng cười trừ.

Vương Đại Phúc cũng có đầu tư vào đoàn phim này để lăng xê một ngôi sao nhỏ. Thế nên, lão ta có đưa Linh Quỳnh vào cũng không ai dám ngăn cản.

Diện mạo của Linh Quỳnh xinh đẹp như vậy, lại mặc chiếc váy bồng màu đỏ theo phong cách cổ xưa, chân đi đôi giày da được đóng rất tỉ mỉ, tinh xảo, nhìn giống như công chúa điện hạ bước ra từ trong bức họa vậy.

Cảnh tượng cô đi bên cạnh một người to béo ục ịch như Vương Đại Phúc nhìn thực sự rất kỳ dị.

“Thôi được rồi, ông đi đi.” Vào đến bên trong, Linh Quỳnh đuổi người thẳng thừng.

Đạo cụ Vương Đại Phúc vội gật đầu nói: “Vâng vâng, tôi đi nhé!”

“À chờ chút.”

Thân hình Vương Đại Phúc hơi khựng một chút, cứng người quay đầu lại, “Cô Tô vẫn còn chuyện gì nữa à?”

Linh Quỳnh vẫy tay với lão ta.

Vương Đại Phúc hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Linh Quỳnh.

Cô gái trẻ cười tít mắt, hỏi: “Ông có tiền không?”

Tiền của NPC mà, không lừa thì phí.

Trò chơi nạp tiền tốn kém quá!

Vương Đại Phúc ngây người, bỗng chốc không biết nên phản ứng thế nào.

Sao hôm nay lão ta nghĩ quẩn thế nào mà lại muốn tới đây thăm cô nàng minh tinh bé nhỏ kia chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.