10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng

Chương 19



Lúc này Linh Quỳnh đang nằm trên giường xem sổ hướng dẫn.

Nội dung của tấm thẻ bài thứ hai mươi tám đã thay đổi rồi.

Thiếu niên ngồi nghiêng người trên ghế dựa, ánh mắt hơi u ám, một chân cong lên đạp vào rìa ghế, một chân gác lên chiếc ghế bên cạnh.

Cậu ta không đi giày, để lộ ra cổ chân trắng muốt, dường như đến cả những ngón chân cũng tỏa ra sự mê hoặc khó cưỡng nổi.

Linh Quỳnh ôm ngực, trái tim thiếu nữ đập thình thịch, thình thịch không ngừng.

Ôi mẹ ơi, thần tiên gì thế này…

Muốn! Cô muốn có anh ta!

Tấm thẻ “Liệt Dương” vẫn chưa thay đổi, có lẽ là phải chờ bộ phim “Thiên Hạ Thịnh Thế” này kết thúc hoặc bắt đầu công chiếu thì mới thay đổi.

Nghĩ đến cái tạo hình kia của Lục Văn Từ…

Linh Quỳnh không nhịn được thoáng nở nụ cười bà dì, còn lăn một vòng trên giường nữa.

[Tình yêu ơi… Có cảm thấy kích thích lắm không?] Thiểm Thiểm ngoi lên, [Có thể rút thẻ được cái còn kích thích hơn đấy!]

Linh Quỳnh thay đổi sắc mặt chỉ trong chớp mắt, lạnh lùng đóng quyển sổ hướng dẫn lại.

“Cút đi!”

Ngày nào cũng chỉ biết lừa nạp tiền thôi, có còn biết trời đất là gì không thế?

Bố đây là hạng người không có khả năng tự khống chế như vậy sao?

À…

… Bố đây đúng là người như thế đấy!

Linh Quỳnh ấm ấm ức ức định nạp tiền, nhưng lại phát hiện ra, mình chẳng còn xu nào nữa.

Tuyệt vời! Nghèo khó sẽ khống chế được khả năng tự kiềm chế của mình!

Thiểm Thiểm cạn lời.

Linh Quỳnh thở dài một hơi, “Rút thẻ tốn tiền quá đi mất!”

Thiểm Thiểm không nhịn được nữa, lại nói: [Tình yêu à, cô thử đặt tay lên lương tâm mình mà tự hỏi xem, rốt cuộc cô tiêu được mấy đồng tiền vào nhân vật mục tiêu hả?]

Thiểm Thiểm cảm thấy, mình không thể gánh cái tội này được.

Tiền cô ấy rút thẻ còn chẳng bằng số lẻ của đống tiền mà cô ấy hoang phí mất. Sao còn không biết ngại mà kêu ca rằng rút thẻ tốn tiền chứ?

Rốt cuộc là ai tốn tiền hơn?

“Nạp tiền phải có giới hạn, không thể đắm chìm trong trò chơi nạp tiền được.” Linh Quỳnh vo tròn nắm đấm, “Tôi phải là một thanh niên tốt tích cực hướng tới.”

[À… cô thấy vui là được rồi.]

Lục Văn Từ đang ngồi bên ngoài đọc kịch bản, thấy Linh Quỳnh đi từ bên trong ra chuẩn bị ra ngoài, anh ta không nhịn được, hỏi: “Cô đi đâu thế?”

“Đi kiếm tiền.” Cô gái trẻ phồng má tức tối bỏ đi.

Lục Văn Từ ngẩn người nhìn Linh Quỳnh đi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian sau đó, dường như Linh Quỳnh rất bận rộn, có lúc anh ta quay phim đến tận rạng sáng mới về mà cũng không thấy bóng cô đâu.

Lục Văn Từ cực kỳ nghi ngờ, chỉ sợ Linh Quỳnh đi ra ngoài làm mấy việc phi pháp.

Nhân một ngày Linh Quỳnh chưa kịp đi, Lục Văn Từ bèn hỏi ngay thắc mắc của mình, “Gần đây cô đang bận chuyện gì thế?”

“Đầu tư mấy thứ kiếm tiền ấy mà.” Rút thẻ cho anh tốn kém như thế, không kiếm tiền thì tôi biết làm sao?

Ây dà…

Bé con do mình tự chọn, không nạp tiền làm sao được chứ.

Thiểm Thiểm chán chẳng buồn cất lời. Tiền toàn đập vào người cô cả thì có ấy…

Lục Văn Từ bật hỏi ra câu hỏi từ thẳm sâu trong linh hồn mình, “Cô có tiền à?”

Hiện giờ thẻ ngân hàng mà cô ấy sử dụng là dùng thẻ căn cước của anh ta để mở, số điện thoại cũng liên kết với số của anh ta. Thế nên, Lục Văn Từ biết rõ mười mươi trong tấm thẻ đó có bao nhiêu tiền.

“Không có.” Linh Quỳnh gục gặc đầu, nói: “Nhưng tôi thông minh mà, làm trung gian ăn chênh lệch giá cũng rất dễ dàng.”

Lục Văn Từ cạn lời… làm trung gian môi giới ăn chênh giá mà cũng gọi là đầu tư được à?

Mãi đến về sau Lục Văn Từ mới biết, cái làm trung gian ăn chênh giá mà cô ấy nói, là cô ấy chịu trách nhiệm chém gió lôi kéo đầu tư cho hạng mục của người ta, nếu thành công thì cô ấy sẽ được một khoản tiền hoa hồng.

Đúng là làm trung gian ăn chênh lệch giá thật!

Trong một khách sạn năm sao nào đó.

Thẩm Tần Xuyên xuất hiện một mình trong buổi tiệc tối này, có người chạy đến trêu chọc, “Cô vợ chưa cưới bỏ trốn đó của anh vẫn chưa về nhà à?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Thẩm Tần Xuyên càng tệ hơn.

Kể từ sau lần trước cô ấy đi gặp bà nội xong, chỉ cần anh ta xuất hiện lần nào là lại bị bà chửi cho sấp mặt lần ấy. Đến bây giờ, anh ta còn chẳng dám quay về biệt thự của bà nội nữa.

“Hôm trước tôi nghe nói có người nhìn thấy cô ấy đấy.” Người kia vô cùng hứng thú chia sẻ tin tức với Thẩm Tần Xuyên, “Anh thử đoán xem cô ấy đang làm gì?”

“Ai cần quan tâm cô ta làm gì chứ.” Giọng Thẩm Tần Xuyên rất lạnh nhạt.

Người kia lại nhất quyết muốn nói cái tin đó ra, hoàn toàn không bận tâm đến thái độ của Thẩm Tần Xuyên.

“Nghe nói cô ấy đàm phán kêu gọi đầu tư với người ta kia. Không ngờ nhà họ Tô cũng không tìm cô ấy về, đúng là thú vị thật.”

Thẩm Tần Xuyên liếc xéo người đó một cái, mặt có phần nguy hiểm, “Nói xong chưa?”

“Nói xong rồi, xong rồi… Ối chà, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến kìa.” Người kia dùng khuỷu tay huých nhẹ anh ta, ra hiệu cho anh ta mau nhìn sang bên đó…

Thẩm Tần Xuyên cũng quay đầu nhìn theo hướng người kia chỉ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.