10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng

Chương 6



Cô chạy từ trong tiệc đính hôn ra vội quá, điện thoại vẫn còn đang nhờ người khác cầm hộ.

Lục Văn Từ khẽ gật đầu, đầu ngón tay luồn vào túi quần nhưng cố mãi vẫn không moi được điện thoại ra.

Thấy cậu ta thử mấy lần không xong, Linh Quỳnh lắc đầu, hỏi dò ý cậu ta: “Tôi giúp cậu nhé?”

Ánh mắt của Lục Văn Từ không còn chút tiêu cự nào, gật bừa đi.

Linh Quỳnh thò tay vào moi điện thoại, cách một lớp vải mỏng manh, Lục Văn Từ như có thể cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh trên đầu ngón tay của cô. Mùi hương đặc trưng của con gái không ngừng ập tới, khẽ chạm vào tim cậu ta từng chút từng chút một.

Trong tầm nhìn mơ hồ của cậu ta, lại có thể nhìn thấy rõ rệt cái cổ thon thon lộ ra của cô gái. Làn da nõn nà như ngọc trắng Dương Chi thượng hạng, lóng lánh bóng bẩy dưới ánh đèn.

Hơi thở của cậu ta hơi gấp gáp, nuốt nước bọt đầy khó khăn. May mà Linh Quỳnh nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi đi thẳng vào trong phòng tắm.

Vì dùng sức quá mạnh, nên ngón tay túm lấy chiếc chăn trên người mình của Lục Văn Từ dần dần trắng bệch ra.

“Cậu chắc là ở đây chứ?”

Linh Quỳnh chỉ vào tòa nhà trước mặt, không chắc lắm hỏi Lục Văn Từ lúc này vẫn còn chút ý thức.

Lục Văn Từ gật đầu.

Linh Quỳnh gượng cười, nhìn lên tòa nhà cũ kỹ lâu năm trước mặt, khe khẽ thở dài rồi đỡ Lục Văn Từ lên tầng.

Cầu thang ở tòa nhà này là bậc xi măng, trên mặt phủ một lớp bụi dầy, rác rưởi, túi nilon vứt bừa khắp nơi, đến vách tường cũng không được vôi ve cẩn thận.

Bức tường xi măng được phủ kín bằng những hình vẽ nguệch ngoạc của đám trẻ con, cùng với những tờ giấy quảng cáo to to nhỏ nhỏ vô cùng “phong phú”.

Linh Quỳnh đỡ chàng trai lên tầng, dùng chìa khóa mở cửa, rồi dìu cậu ta vào ghế sô pha nằm tạm trước.

Cô bóp bóp, cử động cánh tay, vừa xoa vừa nói: “Cậu nặng thật đấy, mệt chết mất thôi. Cậu ở cái nơi như thế này á?”

Hiện giờ Lục Văn Từ làm gì còn đủ tinh thần mà trả lời nữa. Mặt cậu ta đỏ bừng bừng, nằm rũ người trên ghế sô pha.

[Tình yêu ơi, có thể rút thẻ để đổi chỗ ở cho nhân vật mục tiêu đấy…]

Linh Quỳnh bó tay. Cô hoàn toàn có cơ sở để ngờ rằng, thật ra sự tồn tại của nhân viên chăm sóc khách hàng này chỉ là để lừa người chơi nạp tiền.

Thế nên…

Papa tuyệt đối sẽ không bị lừa đâu!

Cút đi!

[…]

Linh Quỳnh quan sát một vòng. Đây là căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, đồ đạc không có mấy, thoạt nhìn đều hơi cũ kỹ.

Từ phòng khách có thể nhìn thấy phòng ngủ. Trong đó có một chiếc giường và một cái tủ quần áo bằng vải, không gian không rộng lắm.

Linh Quỳnh quan sát một lượt khắp căn hộ xong, vừa quay đầu lại đã thấy Lục Văn Từ tự kéo áo sơ mi trên người mình ra rồi, để lộ cả mảng da lớn trắng nõn.

Hai mắt cô hơi trợn lên, trong lòng có phần kích động!

A a a, có cần phải kích thích thế không “babe”?

“Nóng quá…”

Quần áo của chàng trai không còn chỉnh tề nữa. Nằm trên chiếc ghế sô pha chẳng mấy rộng rãi này, đến đôi chân dài của cậu ta cũng không duỗi ra hết được, miệng lẩm bẩm những âm tiết mơ hồ.

Hình ảnh này, nhìn thế nào cũng không hề thích hợp với thiếu nhi.

Lục Văn Từ bị tỉnh dậy vì nóng. Cậu ta đưa tay lên bóp cái đầu đau nhức của mình, miễn cưỡng mở mắt ra, ánh sáng trước mắt hơi mờ ảo.

Từng vòng từng vòng sáng tản ra, Lục Văn Từ dần dần nhìn thấy rõ trần nhà.

Là quang cảnh mà cậu ta rất quen thuộc…

Đồng hồ trên đầu giường hiện rõ bảy giờ hai mươi phút sáng.

Buổi sáng rồi ư?

Cậu ta đã ngủ bao lâu rồi?

Lục Văn Từ ngồi bật dậy, vì động tác quá đột ngột nên đầu hơi choáng váng. Cậu ta vén tấm chăn hơi dầy trên người mình ra xem thử, phút chốc mặt bỗng trắng bệch.

Cậu ta chẳng mặc gì cả!

Chuyện lúc trước…

Lục Văn Từ cuống quít kiểm tra một lượt, nhưng phát hiện không có dấu vết gì. Thấy trừ việc cơ thể uể oải mất sức ra thì không còn chỗ nào khác lạ, cậu ta mới dần bình tĩnh hơn một chút.

“Choang…”

Tiếng động bất chợt truyền từ ngoài vào.

Tim Lục Văn Từ giật thót lên. Có người!

Là ai đã đưa cậu ta về?

Lục Văn Từ vội vội vàng vàng lôi quần áo trong tủ ra mặc, rồi nghi ngờ kéo cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.

Ngay lúc vừa mở cửa ra, một mùi hương chợt lẻn vào mũi khiến cho cơn đói lập tức kéo tới giày vò Lục Văn Từ.

Ngoài phòng khách, một cô gái mặc xoa rê trắng muốt đang ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm má, nhìn cái bếp điện từ trên bàn trà.

Trong nồi đang sôi sùng sục, mùi hương cậu vừa ngửi thấy là từ đó phát ra.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt sáng rực lên.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Giọng nói của cô rất ngọt ngào, nhẹ nhàng, vô cùng êm tai.

Ký ức hỗn loạn của Lục Văn Từ dần dần hiện rõ lại, hình ảnh cô gái trước mặt và cô gái trang điểm lộng lẫy trong khách sạn kia trùng khớp với nhau.

Là cô ấy…

Thì ra đó không phải là giấc mơ.

Chiếc xoa rê trắng trên người cô gái vẫn là chiếc váy hôm qua, có điều vạt váy đã bị cô ấy xé đi rồi, ném vào một góc ghế sô pha. Lúc này, chiếc váy trắng vừa khéo đến bắp chân của cô, không dài không ngắn.

Mái tóc búi gọn sau gáy đã được thả ra, gợn sóng buông xõa sau lưng cô gái, chiếc vương miện công chúa màu trắng bạc kia được đặt ở một góc bàn.

Dù là như vậy, nhìn cô vẫn chẳng khác nào một cô công chúa xinh đẹp đến hoàn hảo.

Ở trong một căn phòng cũ kỹ nhường này, cảnh tượng đó khiến cho người ta có một cảm giác cực kỳ không chân thực.

Giọng Lục Văn Từ hơi trầm khàn, mang theo chút chần chừ lưỡng lự: “Cô… cô là người đã đưa tôi ra khỏi khách sạn à?”

“Ừm, chính tôi.” Cô gái gật đầu.

Lục Văn Từ túm chặt lấy vạt áo, “Thế… thế quần áo của tôi…”

“Tự cậu thấy không thoải mái còn gì, tôi phải đặt cậu vào nước lạnh chứ.” Cô gái rất thật thà nói, “Tuy tôi đều nhìn thấy hết cả rồi, nhưng cậu cứ yên tâm, tôi không sờ mó lung tung đâu!”

Vành tai Lục Văn Từ thoắt cái đỏ bừng lên, hai gò má cũng ửng hồng.

“Có điều, vóc dáng của cậu đẹp thật đấy.”

Hai tay cô gái ôm lên mặt như đang hồi tưởng lại, trong mắt tràn ngập nụ cười, nhưng lại không có quá nhiều vẻ ham muốn hay sàm sỡ gì, mà giống như chỉ là một sự tán thưởng đơn thuần thôi vậy.

“Cô đừng nói nữa…” Lục Văn Từ hơi xấu hổ, giọng nói thoáng run lên, “Cũng không cho nghĩ đến nữa!”

Sau khi bình tĩnh lại, Lục Văn Từ cưỡng ép chính mình chấp nhận sự thật này, đương nhiên, như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc bị người ta…

Tuy chuyện cũng hơi kích thích, nhưng dù sao cũng không khó chấp nhận lắm…

Cô gái có vẻ bình thản hơn rất nhiều, “Cậu có đói không? Qua đây ăn chút gì trước đi đã.”

Lục Văn Từ xoa bụng, càng cảm thấy đói hơn.

Cậu ta hơi chần chừ một chút rồi chậm rãi bước tới, mặt vẫn nóng bừng, “Mới sáng đã ăn mì tôm à?”

“Trong nhà cậu chỉ tìm được mỗi cái này, tôi biết làm sao được?” Cô gái nhún vai đầy vô tội.

Lục Văn Từ cứng họng, mặt lại càng nóng hơn.

Trong nồi đang nấu mì ăn liền, có trứng, có xúc xích thịt nguội, còn có cả chút rau cải nữa.

Linh Quỳnh chia ra hai bát, đưa cho cậu ta một bát.

Cô cầm bát lên, đột nhiên thở dài một hơi, giọng nói hơi xa xôi: “Nhớ năm xưa tôi chỉ ăn toàn sơn hào hải vị, giờ lại thê thảm đến mức phải ăn mì tôm thế này, quả là sông có khúc, người có lúc!”

Lục Văn Từ chỉ lẳng lặng ăn mì, không nói gì. Bị đói lâu quá rồi nên ăn mì thôi cũng thấy ngon lạ thường. Cả hai người giải quyết xong nồi mì tôm chỉ trong một nốt nhạc.

Đệm bụng xong, Lục Văn Từ quan sát cô gái đã cứu mình này, hỏi: “À… tôi vẫn chưa biết tên cô là gì…”

“Linh…”

[Tình yêu ơi, đề nghị cô sử dụng tên của nhân vật trong trò chơi nhé.] Thiểm Thiểm bỗng ngắt lời Linh Quỳnh.

Cô bĩu môi thầm nghĩ, tên của nhân vật này là gì ấy nhỉ?

“Tô…”

Lâm Tô ư?

Lục Văn Từ tự động ghép hai từ vào với nhau.

“… Miểu Miểu.” Linh Quỳnh khẽ vỗ vào đầu mình, “Đúng rồi, là Tô Miểu Miểu.”

Lục Văn Từ ngẩn người nhìn cô trân trối. Tên của mình mà cũng phải nghĩ mới ra à?

Cậu đè cảm giác nghi hoặc xuống, tự giới thiệu: “Tôi là Lục Văn Từ.”

Chàng trai ngồi ngay ngắn ở đối diện cô, hai tay đặt lên đùi, nom dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.

Linh Quỳnh thì chẳng có chút hình tượng nào, uể oải dựa hờ vào tay vịn ghế sô pha.

Vì cô rất đẹp, nên nhìn dáng vẻ thế này cũng không có gì bất nhã lắm, thậm chí còn có vài phần biếng nhác, thoải mái.

Ánh mắt của Lục Văn Từ di chuyển sang chỗ khác, “Lúc ở khách sạn, cô là người đã đánh Tổng giám đốc Vương à?”

Cô gái phồng má lên, giọng rất ngây thơ vô số tội, hỏi: “Tổng giám đốc Vương là ai cơ?”

“Chính là người đàn ông trong phòng khách sạn ấy.” Hiển nhiên Lục Văn Từ không muốn nhắc đến người này, vừa động tới đã dâng lên cảm giác buồn nôn theo sinh lý rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.