Không chỉ các thị vệ cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu mà ngay cả bản thân Hoa Nguyệt và Tư Dung cũng thấy nghi hoặc bởi sự lựa chọn này của Mộc Hàn Yên. Bọn họ không hiểu vì sao Đại công tử vừa mới nhìn đã chọn trúng mình.
Tư Dung phản ứng lại rất nhanh, hắn cười hi hi đáp lời: “Vâng.”
Hoa Nguyệt thì sửng sốt, sau đó cũng mím môi trầm giọng nói: “Vâng.”
“Đi thôi.” Mộc Hàn Yên cũng không muốn nhiều lời, nàng dẫn hai người họ đến bên cạnh Việt Phàm Linh.
Việt Phàm Linh chớp chớp mắt nhìn Mộc Hàn Yên, có chút buồn cười hỏi: “Hàn Yên, con chọn hai người này hả? Thật sự chỉ chọn hai người này sao?”
Mộc Hàn Yên cười, khẽ lắc đầu: “Không cần nữa đâu mẫu thân, hai người bọn họ là được rồi, bọn họ rất tốt.”
Tuy Việt Phàm Linh không hiểu tại sao Hàn Yên lại chọn hai người mới đến phủ Thành chủ nhận chức ngày hôm nay, nhưng nếu Hàn Yên đã chọn, tất nhiên bà sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con. Có điều, bà vẫn muốn đích thân chọn cho Mộc Hàn Yên thêm hai người đáng tin cậy nữa.
“Hàn Yên à, mẫu thân chọn thêm cho con hai người nữa nhé. Nghe lời ta, nếu đã chọn hộ vệ kề bên thì phải chọn người có thể bảo vệ an nguy cho con, hiểu chưa?” Việt Phàm Linh nói.
“Không! Thật sự không cần nữa đâu mẫu thân, con chỉ cần hai người bọn họ là đủ. Những người khác không tốt bằng bọn họ.” Mộc Hàn Yên nói lời này, một phần là sự thật, phần còn lại là để chiếm thiện cảm của hai người kia. Quả nhiên, trong mắt bọn họ đều lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Nhưng mà, thực lực của hai người này quá là…” Việt Phàm Linh đã sớm nhìn ra thực lực của bọn họ, cùng lắm chỉ là kiếm sĩ cấp một, với thực lực này làm sao có thể bảo vệ Hàn Yên chứ. Vốn dĩ bà định từ chối, nhưng nhìn thấy với ánh mắt lấp lánh của Mộc Hàn Yên bà lại mềm lòng.
Đúng lúc này thì có người tới.