Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình full

Chương 1431



Anh ta còn chưa kịp nói mang thai thì phải chú ý những điều gì, Lệ Nam Hành đã mơ màng nhìn về phía Phong Lăng, Phong Lăng cũng mờ mịt như thể không thể tin là thật mà nhìn lại Lệ Nam Hành. Hai người vừa nhìn nhau, Phong Lăng không biết tự dưng lại xấu hổ cái gì, chắc vì đang ở trước mặt Tần Tư Đình, cô vội tránh né ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn.

Thế là có thai rồi ấy hả?

“Trước mắt, xem ra Phong Lăng mới mang thai thời kỳ đầu, khoảng bốn tuần gì đó. Mấy ngày tới rảnh thì đến bệnh viện kiểm tra xác định lại số tuần cụ thể xem.” Tần Tư Đình thong thả nói: “Không ăn đồ sống, đồ lạnh, cũng đừng ăn uống những thứ thúc đẩy lưu thông máu, ba tháng đầu mang thai cấm tuyệt đối chuyện phòng the.”

Phong Lăng: “…”

Cô từng chăm sóc Quý Noãn lúc cô ấy mang thai, cũng biết một vài điều cần chú ý, nhưng khi chính mình trải qua chuyện này, cô bỗng rất… rất hiểu tại sao vừa mang thai Quý Noãn lại trở nên nhạy cảm như vậy. Bị kiểm soát quá nhiều, nghén ngẩm khó chịu, mọi thứ dồn vào một lúc chắc chắn sẽ không thể bình thường được rồi.

Nhưng sao cô không có các dấu hiệu có thai nhỉ?

“Nhưng tôi không có cảm giác buồn nôn, cũng không thèm ngủ.”

“Thể chất mỗi người khác nhau nên phản ứng lúc mang thai cũng khác nhau. Có người ba tháng đầu sẽ nghén rất nặng, có người hai tháng trước khi sinh mới có phản ứng, có người mang hai mười tháng thì nôn cả mười tháng, cũng có người không có cảm giác gì. Chuyện này không quan trọng, cứ đi bệnh viện kiểm tra đã, xác định xem phôi thai có ổn định không, không nằm ngoài tử cung là có thể yên tâm đi khám thai hàng tháng.” Tần Tư Đình nói rồi lại nhìn Lệ Nam Hành: “Ba tháng đầu cấm tuyệt đối chuyện giường chiếu, câu này là tôi nói cho cậu nghe đấy.”

Phong Lăng: “…” Tìm cho cô một cái lỗ để chui vào đi, cảm ơn.

Lúc này, Lệ Nam Hành vẫn chưa thể hoàn hồn lại khỏi niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống, anh vui sướng không thôi. Nếu không phải giờ vẫn còn Tần Tư Đình và vợ chồng nhà họ Mặc ở đây, nhất định anh sẽ đè Phong Lăng xuống sofa hôn một chập.

“Có thai thật rồi à?” Trong mắt Lệ Nam Hành khó giấu nổi niềm vui sắp được làm cha: “Tôi cũng sắp làm cha rồi?”

Phong Lăng hắng giọng: “Anh không tin Bác sĩ Tần hay là…”

“Tôi thấy chắc cậu ta đang nghi ngờ chính bản thân mình đấy.” Tần Tư Đình cười trách: “Cậu ta giữ cô bên cạnh bao lâu nay mà giờ mới khiến cô có thai được, đến tôi còn nghi ngờ không biết cậu ta có vấn đề về phương diện đó không…”

“Cút! Đó là tại vì lúc nào ông đây cũng chú ý, không muốn để cô ấy gặp khó khăn! Người ta gọi là nhẫn nhịn đấy, hiểu không hả? Nào như cậu, bị con gái nhà người ta đè ra, người ta còn mang con cậu chạy mất, con gái mình sắp đi mua mắm muối được rồi mình mới biết, mẹ kiếp, cậu còn mặt mũi để mà xỉa xói tôi à?”

Phong Lăng vội cầm cái gối trên sofa ụp lên mặt Lệ Nam Hành, không cho anh nói nữa. Cô quay lại, cuống quýt nói với Tần Tư Đình: “Anh cứ mặc kệ anh ấy! Cả người toàn mùi rượu, chắc uống nhiều quá nên nói bừa đấy!”

Lệ Nam Hành bỏ cái gối xuống, lại nhìn Phong Lăng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt lơ đãng liếc xuống cái bụng phẳng của cô. Lời đến đầu môi cũng nhẹ nhàng hơn: “Sau này lúc em đứng dậy thì cử động nhẹ nhàng thôi, đừng có tự dưng đứng phắt lên như thế, dù sao giờ cũng đang mang thai, đừng làm anh hốt…”

Phong Lăng: “Không khoa trương đến thế đâu.”

Tần Tư Đình cười lạnh: “Đúng là chỉ có cô mới quản nổi cậu ta, sau khi kết hôn cố mà rèn cái tính ương ngạnh của cậu ta, đừng để cậu ta phách lối quá, nếu không nếu sau này sinh ra con gái, có thể cậu ta còn yêu thương chiều chuộng, chứ sợ sinh con trai, cậu ta sẽ quẳng thằng bé vào căn cứ, hơn nữa còn rất chuyên quyền độc đoán đấy. Chuyện này không thể mặc kệ được, nếu không sau này cô sẽ không kiểm soát nổi cậu ta đâu.”

Lệ Nam Hành còn đang định lên tiếng, lại bị Phong Lăng ụp gối lên mặt, bắt đầu “đại nghiệp” kiểm soát mình.

Hai tháng sau.

Trong hai tháng chơi trong nước, Phong Lăng đã học được không ít món ăn Trung Quốc từ Quý Noãn, chị Trần còn dạy cô gói bánh chẻo và bánh trôi.

Bốn ông cụ nhà họ Lệ và hai ông bà nhà họ Phong đã biết chuyện Phong Lăng có thai, họ vốn định đón Phong Lăng và Lệ Nam Hành về ngay, nhân lúc còn sớm tranh thủ kết hôn, nhưng Phong Lăng lại nghĩ có thể đăng ký trước, nên nhờ ông bà làm thủ tục ở Mỹ trước hộ hai người, rồi lại gửi một số giấy tờ cần ký về nước cho họ, ký xong lại gửi về Mỹ. Cứ đi đi về về như thế chưa đầy một tháng, nơi phụ trách đăng ký kết hôn ở Mỹ đã có tên hai người nổi tiếng này, vậy là cả hai đã kết hôn một cách rất yên bình.

Chắc vì đã ở bên nhau lâu, lại thêm trước kia Lệ Nam Hành đã cưới di vật của cô hai nhà họ Phong về, cho nên anh đã mặc định cô là vợ mình từ lâu, chuyện đăng ký kết hôn với anh chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy. Nhưng sau khi đăng ký xong xuôi, vậy có nghĩa Phong Lăng đã hoàn toàn là vợ hợp pháp của anh rồi.

Nhưng anh vẫn chưa kịp cầu hôn cô, đám cười còn chưa tổ chức. Phong Lăng nói không cần những thứ đó, với cả dạo gần đây cô cũng bắt đầu có dấu hiệu nghén, lúc nào cũng chỉ muốn ngủ, tỉnh lại cũng nôn khan mất một lúc, chỉ là không nghiêm trọng như Quý Noãn, nhưng đúng là khó chịu thật. Sau hai người quyết định, nếu có tổ chức cũng phải chờ cô sinh xong rồi tính tiếp. Bây giờ không thể để cô quá mệt nhọc được, cô cũng không muốn vì để mặc đồ cưới đẹp mà phải bó chặt bụng lại.

Cầu hôn và tổ chức hôn lễ kiểu gì cũng phải có, nhưng cũng không cần phải vội trong mấy tháng này, dù sao anh cũng muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất, gấp quá lại thành vội vàng. Chờ sinh con ra, để sáu ông bà bế đứa nhỏ đến buổi hôn lễ, có sự xuất hiện của đứa nhỏ, Phong Lăng cũng sẽ có cảm giác mình có thêm một người thân ruột thịt.

Phong Lăng có quá ít người thân, sau này, con của họ và anh chính là những người quan trọng nhất và là những người thân nhất trong cuộc đời cô.

Vốn dĩ thường ngày chuyện gì Lệ Nam Hành cũng đã nhường nhịn Phong Lăng rồi, giờ cô có thai nên cô nói gì anh lại càng nghe nấy. Vợ bảo sang đằng Đông, kể cả Lệ lão đại có uy danh lừng lẫy đến mấy, ai dám bảo anh sang đằng Tây, anh sẽ liều mạng với kẻ đó ngay.

Phong Lăng nói những ngày tháng ở Mỹ, hai người không có mấy ngày được yên bình. Nếu giờ đã về nước vậy thì ở lại thêm một thời gian, đi đây đi đó, thăm thú non nước tổ quốc.

Thế là Lệ Nam Hành đưa cô tới Mễ Á ngắm biển, tới Thục Xuyên ăn lẩu, tới Thanh Châu ăn mỳ, tới Biên Cương ăn nho khô, tới Mông Cổ ngắm thảo nguyên, rồi lại tới Trường Bạch Sơn ăn sủi cảo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.