Lấy Chồng Quyền Thế full

Chương 279



Sáng sớm hôm sau, Cố Thành Kiêu dẫn theo Ninh Trí Viễn đến nhà họ Lâm.

Ninh Trí Viễn còn mang hai nữ trợ lý đến. Hai trợ lý này tuy gọi là trợ lý những thật ra cũng là nữ sĩ quan chuyên nghiệp.

Mượn cớ đến chữa trị cho Lâm Tiêu, hai nữ chiến sĩ đặt ở mỗi góc chính trong nhà họ Lâm một camera theo dõi rất tinh vi, đặc biệt là phòng làm việc và phòng ngủ của Lâm Bồi.

Khám bệnh xong, cả nhóm đi xuống nhà. Chu Mạn Ngọc ngồi đợi dưới nhà rất sốt ruột, “Đội trưởng Ninh, con gái tôi thế nào rồi?” Ninh Trí Viễn: “Lâm phu nhân đừng nóng vội. Bệnh tình của cô ấy đã tốt lên rất nhiều. Tôi đặt câu hỏi cô ấy cũng trả lời được, lại còn trả lời rất rành rọt. Cô ấy cũng vui vẻ tâm sự rằng cô ấy muốn kết hôn.”

Chu Mạn Ngọc gật đầu nhưng mặt vẫn đầy lo âu, “À, đúng rồi, Đội trưởng Ninh, với tình trạng hiện tại, con bé có thể kết hôn không?”

Ninh Trí Viễn: “Với tình hình hiện tại thì cô ấy thật sự không thích hợp kết hôn. Vấn đề quan trọng nhất là phải chữa bệnh khỏi hẳn. Thế nhưng ý nguyện của cô ấy có vẻ rất mong mỏi được kết hôn, nếu bà đột ngột thông báo không thể kết hôn thì sẽ là một đòn đả kích không nhỏ với cô ấy.”

Chu Mạn Ngọc: “Đúng vậy. Chuyện gia đình chúng tôi khá phức tạp. Nói chung là trước kia con bé có vị hôn phu, sau đó cậu ta đơn phương giải trừ hôn ước, chuyện ấy tổn thương con bé khá sâu sắc. Bây giờ cậu ta lại tự nguyện gương vỡ lại lành, Tiêu Tiêu cũng phấn khởi lên. Cho nên bây giờ chúng tôi chưa biết nên quyết định như thế nào.”

Ninh Trí Viễn hỏi: “Chẳng lẽ bà chưa từng nghĩ tới việc để cô ấy xuất ngoại cho khuây khỏa sao?” Chu Mạn Ngọc thoáng bực dọc, “Công ty ba con bé mới trải qua một phen khốn đốn, giờ tuy đã vượt qua được nhưng cũng còn chưa ổn định. Tôi với ba con bé lại không thể phân thân, mà giao cho người khác thì chúng tôi lại không yên lòng.” Ninh Trí Viễn: “Từ góc độ y học mà nói, tôi hi vọng mọi người ưu tiên hàng đầu bệnh tình của cô ấy. Nếu được điều trị kịp thời thì bệnh của Lâm tiểu thư rất có khả năng sẽ hoàn toàn bình phục. Nhưng nếu bà cứ trì hoãn thì cũng khó mà biết được.”

Chu Mạn Ngọc gật đầu nói: “Tôi hiểu, cảm ơn Đội trưởng Ninh.”

Sau đó nhóm người Cố Thành Kiêu rời khỏi nhà họ Lâm.

Cùng lúc đó, việc giám sát nhà họ Lâm đã được cài từ trong ra ngoài.

Kể từ sau khi phát hiện thấy có dấu vết nhóm người chú Tự xuất hiện tại một phòng khám nhỏ ở Đại Thanh Sơn thì Khương Tiêu Hà liên tục tìm kiếm, nhưng có điều tra thế nào cũng không tìm được dấu vết.

Người này lại một lần nữa biến mất như không khí, đặc biệt là cô gái hao hao giống Trịnh Tử Kỳ. Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ đã từng là chiến sĩ quan trọng trong Đội đặc nhiệm Dã Lang, am hiểu về phương thức tác chiến của đội, cũng nắm không ít chuyện cơ mật quốc gia. Phạm Dương Mộc rời khỏi Dã Lang đã hơn năm năm, nhiều thông tin anh ta biết được đã lạc hậu. Nhưng Trịnh Tử Kỳ mới rời đi không lâu, nếu cô ta phản bội gia nhập vào băng đảng của Chú Tư thì cho dù đối với Đội đặc nhiệm hay với quốc gia đều mang lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Trịnh Tử Tuấn luôn luôn truy nã tung tích Trịnh Tử Kỳ, nhưng nhiều ngày đã qua mà vẫn không liên lạc được với em gái.

Nếu đúng là Trịnh Tử Kỳ tham gia vào hàng ngũ địch thì nhà họ Trịnh không khác gì bị họa diệt vong. Trịnh Tử Tuấn nghe lệnh tự mình đến Đại Thanh Sơn truy nã, nhưng liên tiếp mấy ngày vẫn không có thu hoạch. Tại tổng bộ Đội đặc nhiệm, Trịnh Tử Tuấn và Khương Tiêu Hà người trước người sau bực bội đi vào phòng làm việc của Thủ trưởng.

“Lão Đại, không có tung tích của Chú Tư, cũng không có tin tức của Trịnh Tử Kỳ.” Trịnh Tử Tuấn nói, “Ba tôi đã quyết định báo án. Nếu thật sự Tử Kỳ gia nhập hàng ngũ địch, gia đình chúng tôi đều một lòng đồng ý nghiêm trị em ấy.”

Trong lúc Trịnh Tử Tuấn nói chuyện, vẻ mặt lạnh như băng. Đó là em gái anh, nếu con bé thật sự đi theo địch thì anh thề sẽ tự tay kết liễu nó.

Cố Thành Kiêu bình tĩnh nhìn bọn họ, hỏi: “Các cậu đi lâu như vậy vẫn không có manh mối nào sao?”

Trịnh Tử Tuấn và Khương Tiêu Hà rối rít lắc đầu.

Cố Thành Kiêu: “Vậy chúng ta chỉ còn có thể lần ra từ nhà họ Lâm thôi. Tử Tuấn, có cần nghỉ ngơi một thời gian không?”

Trịnh Tử Tuấn đứng thẳng lưng, giơ tay thi hành quân lễ, nói dõng dạc: “Không cần.” Cố Thành Kiêu vươn tay vỗ lên vai anh, “Vậy thì cố gắng lên.” “Rõ, lão Đại!” Giọng Trịnh Tử Tuấn nhuộm chút bị thương, vì căn cứ vào manh mối hiện tại thì tất cả bất lợi đều dồn về Trịnh Tử Kỳ. Anh cũng không thể tự dối lòng mình. Lúc này, điện thoại di động cá nhân của Cố Thành Kiêu vang lên. Anh nhìn số điện thoại, là ông cụ Hà gọi đến.

“Alo, ông Hà.” Anh lập tức nghe máy, máy theo dõi cũng lập tức khởi động giám sát. Giọng ông cụ Hà hồi hộp nóng vội: “Thủ trưởng Cổ, Hà Kiện Hùng đến… đến tìm gặp chúng tôi rồi…” “Bao giờ vậy?” Đồng tử Cố Thành Kiêu co lại. Đây chính là bước ngoặt rất quan trọng. Cùng lúc đó, anh ra lệnh hỏa tốc để Cao Kỳ Khâm đang ở bên ngoài chạy đến căn hộ ông cụ Hà đang ở.

Ông cụ Hà: “Nó vẫn đang ở đây. Nó đi đón Tiểu Thúy, còn Trần Na đang thu dọn đồ của Tiểu Bảo, tôi vào phòng vệ sinh gọi điện cho các anh. Thủ trưởng Cổ, tôi biết chắc con tội phạm trong tội, nó hồ đồ nhưng tôi thì không, các anh nhất định phải bắt nó lại, vì dân trừ hại.”

Cố Thành Kiêu khâm phục suy nghĩ chính trực vì đại nghĩa của ông cụ Hà. Một ông cụ ở vùng miền núi lại có được suy nghĩ như thế thật là không dễ, “Được, ông Hà, ông cố gắng kéo dài thời gian.”

“Được.”

Ông cụ Hà vừa dứt lời, đầu dây điện thoại liền vang lên một tiếng “Rầm” rồi giọng nói của phụ nữ vang lên, “Ba, ba đang làm gì vậy?”

Nghe chừng có vẻ ông cụ Hà bị con dâu Trần Na phát hiện rồi. Ngay sau đó là tiếng tranh đoạt loạn xạ cùng với tiếng mắng chửi, rồi lập tức điện thoại bị ngắt. Cuộc điện thoại này khiến cho tất cả chiến sĩ Đội đặc nhiệm vô cùng hưng phấn, cũng như biến chuyển cục diện bế tắc trước mắt theo chiều hướng khả quan.

Cố Thành Kiêu lập tức liên lạc với Cao Kỳ Khâm, “Nhanh nhất thì bao lâu nữa cậu có thể đến được nơi ở của ông cụ Hà?” Cao Kỳ Khâm: “Còn khoảng năm phút nữa.” Cố Thành Kiêu: “Được, ông cụ Hà bị lộ rồi, cậu lập tức phá cửa đi vào truy bắt Trần Na, cứu con tin trong tay Hà Kiện Hùng rồi thả hắn đi.”

Cao Kỳ Khâm: “Rõ.” Cố Thành Kiêu lập tức dẫn Đội đặc nhiệm chạy đến. Khoảng năm phút sau, Cao Kỳ Khâm gọi điện tới, “Lão Đại, không biết Trần Na mang theo Tiểu Bảo đi đâu rồi. Ông cụ Hà bị đập vào đầu, tình hình rất nguy kịch.”

Cố Thành Kiêu chau mày, “Trước hết cậu chăm sóc ông cụ Hà. Thẩm Tự An, lập tức lục soát khu nhà trọ xung quanh Thiên Nhãn, tìm hướng đi của Trần Na, chúng tôi sẽ đuổi theo.”.

Một phút sau, Thẩm Tự An đã điều tra xong, “Lão Đại, Trần Na mang theo một đứa bé đi gặp Hà Kiện Hùng. Cả nhà bốn người đang đi về phía sân bay.”

Cố Thành Kiêu: “Đuổi theo!”

Ngụy Nam nghiến răng kèn kẹt, chế giễu: “Suy nghĩ của Hà Kiện Hùng thật là kỳ lạ, còn định đến sân bay bỏ trốn sao?”

Tống Cảnh Du: “Hà Kiện Hùng đột nhiên mang theo vợ con cả nhà bốn người bỏ trốn lúc này không lẽ là vì bọn chúng có nội chiến? Nếu không việc gì bọn họ phải mạo hiểm như vậy?” Ánh mắt Cố Thành Kiêu nóng rực nhìn chằm chằm phía trước nói, “Bắt được khắc biết. Lý Bất Ngôn, lái nhanh một chút!”

“Rõ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.