Lấy Chồng Quyền Thế full

Chương 286



Sau khi đi thăm Tiểu Bân về, Cố Thành Kiêu tạm thời nén chuyện trong lòng xuống. Anh phân biệt rất rạch ròi giữa công việc và cuộc sống, rất hiếm khi lâm vào tình huống thất thường như hôm nay.

Công việc đã khó khăn như thế, không nên mang cảm xúc của công việc vào cuộc sống nữa, như vậy sẽ không tốt cho người bên cạnh. Buông bỏ và nghĩ thông xong, tâm trạng của anh cũng khá lên. Nhưng, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới hợp pháp của bọn họ, hiếm khi có cơ hội không cần về nhà uống canh bà nội chuẩn bị, hai người đều rất hưng phấn và sảng khoái, giống như được tự do nghỉ ngơi vậy.

Lâm Thiên nhìn sắc mặt đã thả lỏng hơn trước đó của anh mà ghen tị, nói: “Xem ra trong lòng anh em còn không quan trọng bằng Tiểu Bân.”

“Thôi mà, có ai lại ăn dâm với trẻ con hả?” “Ừ, đói đến mức cả dấm cũng không chê luôn, chỉ muốn uống thêm mấy vạc cho no.”

Tay của Cố Thành Kiêu lại không thành thật sờ vào bụng cô, nói tiếp: “Để anh sờ xem bên trong có thứ gì, chao ôi, bên trong thật sự chẳng có gì cả.”

“… Anh đừng lợi dụng thời cơ, tránh ra!” Lâm Thiển hất tay anh ra, “Lúc đói bụng em dễ nổi nóng lắm, anh coi chừng em chỉnh anh đấy.”

Cố Thành Kiêu tăng tốc độ xe, “Nghĩ ra muốn ăn gì chưa?” Lâm Thiển không nghĩ nhiều, nói ngay, “Lẩu cay!” “Ngày kỷ niệm một năm mà muốn ăn lẩu à?” “Ừ, đỏ đỏ nong nóng, nhiều ngụ ý biết bao.” Cố Thành Kiêu nhìn nét mặt vừa nhắc đến lẩu cay là hai mắt sáng rỡ của cô, nói: “Được rồi, có người vợ cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà như em là vinh hạnh của anh.” Khi về đến nội thành đã sắp chín giờ, lúc này trong quán lẩu nổi danh nhất Thủ đô vẫn chưa qua giờ ăn cao điếm. Trong quán khách rất đông, ở ngoài người đứng xếp hàng dài. Lâm Thiển thấy tình hình này đành chịu thua, “Đông quá, phải đợi lâu lắm, em không xong rồi, đói sắp xỉu luôn.”

Cố Thành Kiêu lấy di động cúi đầu bấm bấm gì đó, sau đó nhìn ra ngoài, nói: “Đi quán khác thôi.” “Hả? Nhưng ở đây chỉ có một quán lẩu này thôi. Không thì chúng ta đến nhà hàng sát vách ăn đại cho xong, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.” “Không ăn một bữa không đói chết đâu.” Cả khuôn mặt Lâm Thiển đều nhăn nhúm, khóc lóc: “Hu hu hu, gả cho người không cho ăn cơm, số mình khổ thật mà!”

Cố Thành Kiêu không ở lại lâu, rất nhanh đã lái xe rẽ vào một hẻm nhỏ.

Đây là một khu hẻm nhỏ nhộn nhịp, trong náo nhiệt có yên tĩnh, nhưng không yên tĩnh đến mức khiến người ta mất đi cảm giác an toàn. Đèn đường hai bên đều lóe sáng, bên ngoài là đường quốc lộ lớn. Cố Thành Kiêu dừng xe trước một rừng trúc nhỏ, Lâm Thiên ngẩng lên nhìn chiếc bảng hiệu đề ba chữ “Thúy Trúc Hiên”. “Oa, cái tên này lịch sự tao nhã thật, ở đây bán món gì vậy? Măng khô à?” Cố Thành Kiêu mỉm cười không nói, “Xuống xe đi, em sẽ được ăn ngay.” Xuống xe, Lâm Thiển theo anh vào trong. Đêm thu gió mát hiu hiu, cất bước trong rừng trúc càng thêm mát mẻ.

Hai người băng qua một mảnh rừng nhỏ để vào sân, bên trong là một tòa nhà kiểu Tứ Hợp Viện rộng rãi ấm áp, đâu đâu cũng thấy hơi hướng Thủ đô xưa cũ.

Tòa Tứ Hợp Viện này thoạt nhìn có cảm giác rất lâu năm. Cho đến nay, Tứ Hợp Viện được bảo tồn hoàn hảo thế này ở Thủ đô không nhiều, mà đặc biệt hơn đây còn là tòa Tứ Hợp Viện tư nhân. Trong sân vừa khéo kế bốn cái bàn, bên cạnh mỗi bàn đặt một cây cột cao, trên cột có ô đã được thu vào. Khi nào trời đổ mưa hoặc quá nắng là có thể bung ô ra. Phòng chính và các mái hiên đều đã được sửa lại thành phòng ăn, bên trong được ngăn cách thành từng phòng ăn nhỏ, ba mặt thông nhau.

Những cái bàn kê ngoài sân đều còn trống, trong phòng ăn có vài vị khách đang dùng bữa, thế nhưng trông tổng thể vẫn rất vắng vẻ.

Lúc này Lâm Thiển mới thấy rõ, thì ra nơi này là một quán ăn. Dựa vào góc độ nhà hàng để xét quy mô ở đây, thì nhà hàng Tứ Hợp Viện này thật sự được xem là nhỏ. Tuy nhiên, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, vả lại còn có phong cách đặc biệt. Lâm Thiển tóm lấy tay áo của Cố Thành Kiêu, hạ giọng hỏi: “Em thấy chỗ này vắng ngắt, đáng tin không vậy? Đừng có đồ thì đắt mà ăn lại không ngon nha.” “Tin anh đi, không có vấn đề gì đâu, chắc chắn sẽ thỏa mãn tâm nguyện muốn ăn lẩu cay của em.”

Bọn họ vừa đến gần quầy hàng ở phòng chính thì đã có một cô gái mặc sườn xám màu xanh biếc bước ra nghênh đón, “ôi, hôm nay ngọn gió nào đưa vị Phật tổ ngài tới đây vậy?”

Xem ra cô gái này là bà chủ. Nhưng, giọng nói đó, thần thái đó hoàn toàn không giống nói với khách mới, rõ ràng là nói với bạn cũ.

Lâm Thiển lấy làm lạ trong lòng, cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt của cô ta gần như dán chặt trên mặt Cố Thành Kiêu.

Nhất là bộ sườn xám bó sát mà cô ta đang mặc, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển, lung linh xinh đẹp. Dáng người cô ta đẹp đến nỗi cô là phụ nữ cũng thèm muốn. “Nghe nói cậu kết hôn rồi mà chị vẫn không tin, hôm nay cố ý dẫn đến cho chị gặp mặt sao?” Cô gái nói đùa rồi liếc nhìn sang Lâm Thiên.

Lâm Thiển vô cùng khó chịu, bĩu môi, im lặng đứng sau lưng Cố Thành Kiêu.

Cô gái kia chắc cũng không kém Cố Thành Kiêu bao nhiêu tuổi, lúc giơ tay nhấc chân đều tràn đầy ý vị tạo nhã. Mặc dù cô ta trang điểm hơi đậm nhưng lại không thấy xấu chút nào, là kiểu trang điểm nhìn rất tinh хао.

Còn trẻ mà đã có thể mở được một nhà hàng Tứ Hợp Viện trong khu nhộn nhịp thế này thì chắc chắn lai lịch của cô ta không nhỏ.

Cố Thành Kiêu chưa từng đưa cô đi xã giao với bạn bè nào ngoài những người trong quân đội, cho nên cô càng tò mò hơn. “Vợ em muốn ăn lẩu cay, quán ngoài kia phải xếp hàng dài quá, em thấy chỗ chị không xa nên tới, có phiền chị không?” “Có phiền thì chị cũng phải sắp xếp cho cậu, không phải sao?”

Cô gái nhoẻn miệng cười nhìn Cố Thành Kiêu. Ánh mắt đó, giọng điệu đó khiến Lâm Thiển bỗng chốc tăng cường cảnh giác.

“Vừa nhận được tin WeChat của cậu là chị bảo nhà bếp chuẩn bị ngay. Cậu xem, đã chuẩn bị xong hết cho hai người rồi, nhìn xem muốn ăn món gì, còn thiếu món gì” Cố Thành Kiêu kéo Lâm Thiên ngồi xuống, nói: “Chỗ này là đủ rồi, có chị sắp xếp, em luôn yên tâm.” Nồi lẩu cay đã bắt đầu bốc khói, nước lẩu nổi váng dầu sa tế làm người ta ứa nước miếng. Không ngờ, cô gái kia cũng ngồi xuống, đã vậy còn ngồi trước mặt Cố Thành Kiêu. Lâm Thiển chỉ muốn chửi đổng trong lòng. “Cậu thật thiếu suy nghĩ, chẳng thèm giới thiệu chị đây gì cả… Chào em, chị tên Sở Dương.” Lâm Thiển hờ hững lên tiếng, “Tôi tên Lâm Thiển, chào chị.” Lúc này Sở Dương mới nhìn kĩ Lâm Thiên, trêu chọc nói: “Chị thấy hình như em hơi hướng nội, bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng lẽ Cố Thành Kiêu dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên?”

Cố Thành Kiêu: “…” Lâm Thiển: “…”

“Sao vậy, không lẽ bị chị nói trúng rồi? Cho nên hai người vẫn chưa kết hôn, chỉ là bạn bè trai gái? Vậy chẳng phải chị vẫn còn cơ hội sao?”

Cố Thành Kiêu trừng mắt, “Đủ rồi, chị nói nữa là cô ấy hiểu lầm đấy.”

Đúng vậy, Lâm Thiên nghe xong câu đó thì càng không vui, cô không giỏi che giấu cảm xúc. Cho dù là cách ăn mặc hay phong cách ăn nói, cô gái tên Sở Dương trước mặt này tuyệt nhiên không phải người bình thường. Hơn nữa, thoạt nhìn cô ta và Cố Thành Kiêu rất quen thuộc, là đối tượng mờ ám hay là đối tượng hẹn hò, hoặc là người theo đuổi yêu đơn phương Cố Thành Kiêu? Lâm Thiển rất tò mò, tò mò đến độ không còn muốn ăn lẩu cay nữa, mất hết khẩu vị rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.