Lấy Chồng Quyền Thế full

Chương 314



Cố Thành Kiêu cố tình xin nghỉ về nhà, trước là để thay mặt nhà họ Cố tham dự hôn lễ, sau cũng là vì đi chung với Lâm Thiển.

Nhưng có biến thể này khiến hai vợ chồng anh không có nhiều thời gian bên nhau.

Trở về Thành Để Lâm Thiên đương nhiên ngủ cùng với Lâm Du ở phòng ngủ cho khách. Dù sao cũng không ngủ được, cho nên Cố Thành Kiêu vùng dậy làm việc. “Mọi người còn đấy không?” Anh mở kênh bộ đàm gọi một tiếng. “Lão Đại, tôi đây.” Tống Cảnh Du tình nguyện làm thêm giờ trả lời đầu tiên.

“Lão Đại, tôi cũng ở đây.”

“Có tôi nữa.”

“Cũng không thiếu được tôi.”

Nghe mọi người đáp lại, Cố Thành Kiêu lấy làm mừng, “Xem ra tất cả mọi người đều rất tích cực, vậy có phát hiện được gì không?”

Trịnh Tử Tuấn: “Những ngày vừa rồi tôi theo dõi Từ Duệ, về cơ bản gã ta chơi bời lêu lổng suốt ngày, không làm việc gì hết. Nếu không phải chứng thực gã ta đang ngồi ở vị trí lãnh đạo, tôi thật không tin nổi gã ta cầm đầu bộ tài vụ của Lâm thị.”

Cố Thành Kiêu lại hỏi: “Về phía khách mời dự hôn lễ có gì bất thường không?” Ngụy Nam: “Tôi đã điều tra mỗi khách mời đến dự hôn lễ, không có gì bất thường.”

Tổng Cảnh Du bổ sung: “Không có vị khách nào chưa được xác minh, cũng như không thấy có thông tin Hoa Thiên Minh sẽ đến dự.” Cố Thành Kiêu: “Những người khác của Lâm thị đâu?”

Cao Kỳ Khâm: “Hôn lễ xảy ra chuyện như vậy, người của Lâm thị đều gấp đến quay mòng mòng. Cả đêm bọn họ bị gọi về công ty họp, chỉ sợ cổ phiếu lại lao dốc như trước kia. Lâm Bồi không có ở đây, rắn mất đầu, tất cả mọi người đều rối loạn hết cả lên.”

Tống Cảnh Du lại tiếp tục suy đoán: “Nếu như Lâm thị lại rơi vào khủng hoảng một lần nữa, Hoa Thiên Minh lại tiếp tục rót khoản vốn đầu tư kếch sù, e rằng Lâm thì sẽ bị Ủy ban quản lý chứng khoán để ý mà kiểm toán để truy ra nguồn gốc tài chính. Lúc đó họ sẽ bứt dây động rừng, chúng ta muốn dụ Hoa Thiên Minh đến thì lại càng thêm khó khăn.”

Cố Thành Kiêu: “Phỏng đoán của Kình Ngư không tệ, vì vậy tôi sẽ trình lên cấp trên, sang gặp gỡ với Ủy ban quản lý chứng khoán để trì hoãn thêm thời gian cho chúng ta. Còn nữa, Thẩm Tự An, nếu có thời gian, anh giúp tôi điều tra thêm về nguồn gốc video của Tống – Lâm trong hôn lễ, tốt nhất là truy ra được người quay phim.”

Thẩm Tự An đã chuẩn bị sẵn sàng đáp: “Lão Đại yên tâm, kể cả sếp không dặn thì tôi cũng sẽ sớm điều tra.” Cố Thành Kiêu: “Cảm ơn.”

Thẩm Tự An: “Anh em với nhau, không cần khách sáo như vậy.”

Bàn luận một hồi, thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến bốn giờ sáng, Cố Thành Kiêu bóp trán, nói: “Mọi người vất vả rồi, rút lui.”

“Rõ!” Tất cả đồng thanh hô, qua màn hình cũng cảm nhận được cảm giác hưng phấn nhẹ nhõm của họ.

***

Trời dần rạng, khi ánh rạng đông đầu tiên mới hé từ phía chân trời báo hiệu một ngày mới, thì cũng là lúc dư luận sôi sục.

Ngày hôm qua dân mạng còn chưa kịp hóng chuyện thì hôm nay đã bộc phát tập thể, đưa từng tên một của người trong cuộc lên bảng hot search, ngay cả người nhà họ Cô cũng không lọt lưới.

“Xì! Chẳng phải đây là phiên bản hào môn giúp người hại mình hay sao? Lâm Du thật đúng là lẳng lơ mà!”

_ “Chẳng lẽ chỉ có mình tôi nhận thấy Lâm Du là người được hời nhất sao? Ít nhất cô ấy được Tổng Đình Uy yêu thật sự. Chẳng phải mọi người vẫn nói tình yêu đích thực trong giới thượng lưu là rất hiếm hoi sao? Đúng là hiếm có khó tìm!”

“Cái gì tình yêu đích thực? Tống Đình Uy mà cũng xứng với chữ tình yêu đích thực à? Anh ta đứng núi này trông núi nọ, có mà là đàn ông cặn bã nhất thế kỷ!”

_ “Đáng thương nhất vẫn là Lâm Tiêu, người cũng đã phát điên luôn rồi. Tôi mà gặp phải chuyện như vậy cũng phát điên mất thôi.”

“Lâm Tiêu bị điên, Tống Đình Uy không chết, cho nên cuối cùng Tống Đình Uy chắc chắn sẽ cưới Lâm Du. Ít nhất một dao kia khiến cho tôi rất cảm động.”

_ “Đúng vậy, nếu như có người đàn ông nào nguyện ý chết vì tôi, tôi nhất định theo đuổi suốt đời.”

_ “Đột nhiên tôi lại có cảm giác tình yêu của Tổng Đình Uy và Lâm Du rất đẹp là sao nhỉ?” Bình luận của cư dân mạng ngày càng nhiều, đủ loại suy đoán, đủ loại phiên bản “tin tức hiện trường”. Tóm lại, hướng phát triển của câu chuyện ngày càng bị xuyên tạc. Cố Đông Quân đọc bình luận trên mạng cả đêm, thấy những lời chúc phúc cho Tổng Đình Uy và Lâm Du, có tình sẽ nên duyên” mà không thể ngồi yên được. “Alo, Sở Dương, hôm đó thật sự xảy ra chuyện gì?” Sở Dương còn đang mơ mơ màng màng ngủ, nghe được tiếng Cổ Đông Quân giống như muốn ăn thịt người thì lập tức tỉnh táo lại, kể thật chi tiết toàn bộ sự tình ở Thúy Trúc Hiên ngày hôm đó.

“Sau đó Tổng Đình Uy cũng đi ra ngoài. Em sợ anh ta lại đến quấy rối Lâm Du mới nhắn tin WeChat hỏi. Lâm Du cũng nói không gặp anh ta. Anh họ, tuy rằng em quen Tiểu Du chưa lâu nhưng em thấy Tiểu Du không phải là người như vậy đâu. Anh đừng nôn nóng, cũng đừng manh động. Hai người vất vả lắm mới được ở bên nhau, ngàn vạn lần đừng vì một chút hiểu lầm mà bỏ lỡ.”

“Anh biết rồi, đã làm mất giấc ngủ của em. Em ngủ tiếp đi.” Cố Đông Quân nhanh chóng cúp điện thoại, để lại Sở Dương ù ù cạc cạc. Như thế này thì làm sao mà ngủ được nữa? Nhìn lại bằng video trên mạng một lần là một dao đâm vào tim anh. Anh không nhìn ra được Lâm Du bị ép buộc hay là tình nguyện, lại càng không muốn tìm hiểu đến cùng xem cô tự nguyện hay bị ép.

Trước kia, chuyện anh với Dương Liễu Nhi càng lúc càng xa là do cả hai bên. Anh cũng phải thừa nhận là tình cảm đó đã ngày càng phai nhạt. Vì vậy đến khi chia tay, anh có cảm giác mất mát nhưng cũng không phải đau khổ là bao.

Thế nhưng bây giờ, nểu chuyện Lâm Du và Tống Đình Uy là do cô tự nguyện, thì chính là cô đơn phương phản bội anh. Loại phản bội này so với càng lúc càng lạnh nhạt thì còn mãnh liệt hơn, khiến cho anh phải đau khổ.

Thế nhưng giờ anh cũng đã trưởng thành chín chắn, cũng điềm đạm nhìn xa trông rộng, sao lại giống như trẻ ranh nông nổi không hiểu chuyện mà đuổi theo cô truy tìm nguyên nhân?

Đó không phải là phong cách của anh, rất thiếu phong độ. Anh tìm đến số điện thoại của Lâm Du, chỉ cần bấm một nút thôi là có thể gọi được. Thế nhưng đang lúc anh còn ngần ngừ thì có điện thoại gọi đến. Anh không nhìn rõ mà nhận ngay, “Alo? Sớm như vậy có chuyện gì sao?”

Giọng anh thong thả lại thoáng chút cao ngạo. Anh nghĩ, anh phải hết sức duy trì phong độ đàng hoàng, giống như một khán giả thông thái bình tĩnh chờ thời, chờ Lâm Du tìm anh giải thích.

“Đông Quân, anh không sao chứ?” “…” Giọng nói này rõ ràng là của Dương Liễu Nhi. Khí thế mạnh mẽ của Cố Đông Quân lập tức sụp đổ, ngược lại còn bối rối hỏi, “Không có gì, cô có chuyện gì sao?”

Dương Liễu Nhi nói giọng thản nhiên: “Đông Quân, anh đang cố ép mình bình tĩnh sao? Anh vẫn luôn như thế, thật ra trong lòng anh nôn nóng hơn ai hết.”

“Nói bậy!”

“Em nói bậy hay không tự trong lòng anh hiểu rõ.” “Cô tìm tôi có chuyện gì?” Cổ Đông Quân có chút sốt ruột. “Em lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đã gặp qua nhiều loại người, là quỷ hay ma em nhìn một cái là biết được. Em đã nói từ trước là Lâm Du không hề đơn giản, từ lúc cô ta giở thủ đoạn theo đuổi anh là em có thể nhìn ra ngay. Lúc đầu anh không tin lời em, giờ đã tin chưa?”

Cơn giận của Cố Đông Quân lại bị khơi dậy, quát lên, “Cô tự lo chuyện của mình cho tốt đi! Chuyện của người khác không đến lượt cô phán xét!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.