Lấy Chồng Quyền Thế full

Chương 317



Vì muốn Lâm Du được ngủ ngon giấc nên Lâm Thiển tắt điện thoại của cô đi. Vì vậy mà Lâm Du không hề hay biết tin tức bên ngoài.

Mà điện thoại của Cổ Đông Quân cũng tắt máy.

Nghe được tiếng gõ cửa của Lâm Thiển, Cố Đông Quân lập tức xuống giường ra mở cửa. Vừa mở ra, Lâm Thiển không cần biết có làm phiền bọn họ không, liền lo lắng nói: “Anh Cả, ông bà Tống đang đại náo bên ngoài phòng bệnh của Lâm Tiêu. Bác Cả gọi điện đến cho em, phải làm sao bây giờ?”

Lâm Thiên nhìn vào bên trong một chút, khẽ nói: “Tình hình chị Lâm Tiêu bây giờ cũng không được tốt lắm.”

“Đừng nóng vội, để anh đi xem. Em ở nhà chăm sóc Lâm Du đi.”

“Dạ được.”

“Không được.” Lâm Du cựa người trên giường ngồi bật dậy, “Anh ở nhà, em đi.” Ngoại trừ Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu và vài người bạn thân cận ra thì không ai biết quan hệ giữa cô và cố Đông Quân. Kể từ khi biết được thân thể của mình, cô giấu giếm chuyện hẹn hò với Cố Đông Quân với cả người trong nhà. Cô sợ có một ngày mình sẽ mang lại phiền phức không hay đến cho anh.

Bây giờ nghĩ lại, dự cảm của cô là đúng.

Cô không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến danh dự và tương lai của Cố Đông Quân.

Cô lập tức xuống giường, chạy đến cửa kéo Cổ Đông Quân, “Anh đừng can thiệp vào chuyện này. Để em đến bệnh viện xem sao.”

“Không được, em mà đi thì họ sẽ đánh em chết mất. Không được đi!”

“Tự em gây ra họa, em phải đi. Hơn nữa,” Lâm Du đau xót, nức nở nói, “Hơn nữa chị em vì em mà phát điện, Tống Đình Uy vì em mà chịu một dao, em không cách nào trốn tránh như con rùa rụt đầu mãi được.”

Cố Đông Quân thấy cô kiên quyết muốn đi đành nhượng bộ thỏa hiệp, “Được rồi được rồi. Em bình tĩnh lại đi đã. Chúng ta cùng đi.”

Lâm Du lôi kéo anh, nước mắt rơi lã chã, “Anh không nên đi, em xin anh!” Cô thật sự không mong anh bị liên lụy, làm như vậy là hại anh.

Cổ Đông Quân hoàn toàn lờ đi, nhìn cô hỏi vặn: “Em cảm thấy anh không có năng lực ngăn cản chuyện này sao?”

“…” Lâm Du ngần ngừ không nói lời nào. Đang vội chạy vào bệnh viện, lại không thuyết phục được Cố Đông Quân, cô chỉ còn cách lau tới lau lui nước mắt cứ trào ra.

Điện thoại Lâm Thiên lại vang lên, là bác Cả gọi điện đến, cô do dự một lát mới nhận nghe, “Alo, bác Cả ạ?”

Tiếng Lâm Bồi giận dữ quát lên trong điện thoại, “Lâm Du đầu, sao còn chưa tới? Người nhà họ Tống muốn phá hủy cả bệnh viện này rồi!” Lâm Thiển liếc mắt nhìn Lâm Du, rồi lại liếc nhìn Cổ Đông Quân. Tính thể thật là khó xử, “Cháu, cháu, cháu, để cháu tới.”

“Cháu đến có ích lợi gì? Gọi Lâm Du đi! Nhà họ Tống muốn tính sổ với Lâm Du. Tiêu Tiêu nhà này mới là người đáng thương nhất. Chúng ta còn chưa tìm họ tính sổ, ngược lại họ đã ra tay trước. Mau mang Lâm Du đến đây! Nhanh lên một chút!”

Tiếng Lâm Bồi vọng ra từ điện thoại, trong đó còn xen lẫn tiếng la khóc hoảng loạn điên cuồng của Trần Tuyền.

Lâm Thiển nóng nảy luống cuống nhìn hai người. Lâm Du cũng không do dự nữa, kéo Lâm Thiển chạy đi. Cố Đông Quân cũng vội vàng đuổi theo. Đến bệnh viện, ba người chạy thẳng vào khoa tâm thần.

Thang máy vừa mở ra bọn họ đã nghe thấy tiếng gào khóc đánh nhau ồn ào.

Bệnh nhân khoa tâm thần cần nhất là sự yên tĩnh. Trần Tuyền ở đây gây sự khiến cho bệnh viện càng chú ý hơn, hơn nữa bệnh viện cũng báo cảnh sát rồi.

Thế nhưng bản thân Trần Tuyền cũng là người bệnh, động một chút là nhũn chân ra ngất xỉu. Người nào đụng phải bà ta cũng bị đổ tội. Bảo vệ bệnh viện cùng với cảnh sát cũng đến, nhìn bà ta quả thật đáng thương, thật sự không nỡ kiềm chế bà ta.

Trần Tuyền đứng trước phòng bệnh của Lâm Tiêu, khóc lóc la hét, khóc mệt thì ngừng, ngừng chút rồi lại tiếp tục.

“Tôi không đi, tôi sẽ ngồi mãi đây. Người nhà họ Lâm đừng hòng đi đâu. Nếu con tôi không may gặp chuyện bất trắc thì tất cả người nhà họ Lâm sẽ bị chôn theo nó!”

“Thật tội nghiệp cho con trai đáng thương của tôi, bị hai đứa con gái nhà họ Lâm hại thê thảm. Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi!”

“Con ơi, đừng bao giờ bỏ lại ba mẹ mà đi! Ba mẹ con đi quá nửa đời người rồi, không thể kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”

Tin tức sốt dẻo nhất ngày hôm nay chính là chuyện hai nhà Tống, Lâm từ hôn. Người nhà bệnh nhân cũng đứng ở cửa bàn tán. Vốn là một đôi vợ chồng mới cưới hạnh phúc, thế mà cô dâu thì phát điện, chú rể thì sắp chết. Quả thật đáng tiếc!

Nhưng ồn ào như vậy, làm sao những bệnh nhân khác nghỉ ngơi được? Người nhà bệnh nhân phản đối quá nhiều. Viện trưởng phải tự mình ra mặt mời thân nhân hai nhà đến nơi khác phân giải.

Lâm Tiêu bị giữ trong phòng bệnh, được cho uống thuốc an thần nên vẫn luôn ngủ say, có điều dưỡng chăm sóc bên trong. Trong phòng làm việc của viện trưởng, cuối cùng hai nhà cũng ngồi đối mặt với nhau. Lâm Du cũng đến, đi cùng còn có Lâm Thiên và Cổ Đông Quân. Mọi người thấy Cố Đông Quân cũng không lấy làm lạ, chỉ cho rằng Cố Thành Kiêu không thể tới được nên tìm Cố Đông Quân đến để làm chỗ dựa cho Lâm Thiên và Lâm Du.

Lâm Du vừa bước vào cửa, Trần Tuyền liền xông ra muốn đánh cô, còn nghiến răng nghiến lợi mắng xối xả, “Lâm Du, mày là yêu tinh hại người, mày là đồ đê tiện!” Cố Đông Quân đã sớm có phòng bị, lập tức xông lên đứng chắn bảo vệ Lâm Du, “Tống phu nhân, vui lòng tự trọng.” Lâm Thiển cũng tiến lên nói đỡ cho Lâm Du, “Mọi chuyện thực hư thế nào còn chưa điều tra ra, bà không thể vừa mở miệng là ngậm máu phun người được.”

Một người là đích tôn nhà họ Cố, một người cháu dâu thứ nhà họ Cố, hai người có địa vị cao như vậy đứng chắn cho Lâm Du, Trần Tuyền sao dám động thủ. Bà ta chợt lảo đảo, hai chân mềm nhũn, cả người nghiêng ngả dựa vào tường. Một tay bà ta che ngực, một tay run run chỉ vào Lâm Du, “Đừng tưởng rằng có nhà họ Cố bảo vệ mà mày có thể vứt bỏ trách nhiệm. Cho dù thể nào thì chính Đình Uy con tao là người đỡ một dao cho mày.”

Ánh mắt bà ta cay cú, lại chỉ vào Lâm Bồi nói, “Cho dù thế nào, con gái ông cũng chính là người đâm Đình Uy con tôi một dao.” Lâm Bồi khinh khỉnh, đến giờ đã sớm không thèm để tâm đến nhà họ Tống nữa. Nếu không phải Lâm Tiêu cố chấp muốn lấy Tổng Đình Uy thì ông ta không bao giờ để ý đến chuyện bọn họ chịu đòn nhận tội. Thời gian vừa qua ông ta chỉ là làm bộ làm tịch bên ngoài mà thôi.

Chu Mạn Ngọc càng thêm tức giận, khó giữ được bình tĩnh, “Hừ, đừng nói như con trai các người hoàn toàn vô tội vậy. Con trai bà lén lút qua lại với nhiều người khác từ khi còn hẹn hò với Tiêu Tiêu tôi còn chưa nói, lần này còn kéo luôn cả Lâm Du. Rốt cuộc đứa nào mới là khốn kiếp? Tiêu Tiêu mới là người vô tội nhất. Ngày hôm nay con gái ngoan của tôi đến nông nỗi này là do con trai bà hành hạ. Bà muốn tính sổ thế nào đây?”

“Còn nữa, người Tiêu Tiêu muốn đâm là Lâm Du, không phải con trai bà. Là tự con trai bà lao đến đỡ dao, là do chính cậu ta tự tìm cái chết, đừng đổ thừa cho con gái tôi.”

Chu Mạn Ngọc nào chịu thua thiệt nhường nhịn ai. Hôm nay Lâm Tiêu thành ra như vậy, tất nhiên bà ta không chịu để yên. Nhà họ Tống, và cả Lâm Du nữa, bà ta cũng sẽ không tha một ai.

Trần Tuyền nửa tỉnh nửa mê dựa lưng vào tường, nhìn như có vẻ sẽ ngã khuyu bất cứ lúc nào. Ngoài Tống Vĩnh Niên đứng đỡ thì không ai khác dám đến gần bà ta.

Tống Vĩnh Niên nhìn tất cả mọi người, cuối cùng cũng lên tiếng, “Lâm Bồi, việc hôn sự đã đến nước này, có muốn kết hôn tiếp cũng không được, vậy xin trả lại toàn bộ lễ hỏi.”

Điều ông ta lo lắng nhất chính là 10% cổ phần nhà họ Tống tặng cho Lâm Tiêu. Từ trước tới nay, Lâm Bồi chưa bao giờ là người hào phóng, cười lạnh nói: “Chuyện này là do con trai ông có lỗi trước. Chuyện cổ phiếu, ông đừng có mơ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.