Lấy Chồng Quyền Thế full

Chương 634



thai.

Anh ta không những là tên lừa đảo mà còn là tên bội bạc, ăn trong bát nhìn trong nồi, còn muốn trái ôm phải ấp, đúng là đàn ông xấu xa để tiện.

“Cô Khương, cho dù ra sao tôi cũng muốn giải thích một lần. Đúng là trước đây tôi và Cố Nam Hách từng quen nhau, nhưng chúng tôi đã chia tay. Tôi có thể bảo đảm với cô bằng tính mạng của mình, chúng tôi tuyệt đối không quay lại với nhau.”

Sao Khương Tư Ý lại tin Phương Tiểu Hi được chứ, nhưng cô ta vẫn giả vờ ra sẻ kinh ngạc muốn tin tưởng: “Thế sao anh ấy lại tìm chị? Lại là đêm hôm khuya khoắt mới ra về.”

“Chuyện này là lỗi do tôi. Hôm đó sau khi xong hoạt động tối liền về nhà, không ngờ anh ta lại đứng dưới lầu. Nhưng tôi thề, tôi tuyệt đối không phát sinh chuyện vượt rào gì với anh ta cả.” “Thật không Tiểu Hi?” “Thật.”

Khương Tư Ý mỉm cười trong nước mắt, chạm vào bụng tự nói tự nghe: “Con à, con có nghe không? Ba con không phản bội mẹ, chỉ là nhất thời lạc đường suýt nữa tìm không thấy mẹ đang ở đâu. Con yên tâm, mau quên chuyện ba con muốn chia tay mẹ đi con nhé, ngoan…”

Trái tim Phương Tiểu Hi như bị bóp chặt, vừa ngại ngùng vừa đau lòng. “Tiểu Hi, nếu không có đứa bé này, tôi bằng lòng thành toàn cho hai người. Nhưng bác sĩ nói sức khỏe tôi rất kém, tỷ lệ thụ thai lại thấp, lần này có thể mang thai chính là chuyện may mắn nhất. Tôi thật sự không dám mạo hiểm, tôi không muốn sau này không thể làm mẹ” “Hơn nữa, hiện tại ba mẹ hai nhà cũng đã biết chuyện rồi, ba mẹ Nam Hách rất vui. Tôi không thể im lặng không nói mà đi phá thai được, cũng may Nam Hách cũng muốn đứa bé này. Lần đầu tiên anh ấy làm ba, tôi nhìn ra được anh ấy rất cao hứng. Mấy hôm nay anh ấy rất dịu dàng với tôi, còn dành nhiều thời gian ở cùng tôi. Con người đều có tình cảm mà, dần dần qua lại anh ấy sẽ yêu tôi thôi, chị nói đúng không?” Phương Tiểu Hi đứng tại chỗ đơ người như khúc gỗ, làm thính giả không cảm xúc. “Tuy chúng tôi là do ba mẹ sắp xếp, nhưng tôi rất yêu Cố Nam Hách. Lúc tôi còn nhỏ đã biết anh ấy rồi. Thời thiếu nữ ngây thơ tôi đã yêu người con trai ưu tú ấy, cho nên, dù hiện giờ trong tim anh ấy toàn là cô, tôi vẫn muốn thử. Vì con cũng vì tình yêu thầm mến nhiều năm của mình, tôi muốn thử níu kéo anh ấy ở cạnh mình, để xem cuối cùng anh ấy có thể yêu tôi không.”

Phương Tiểu Hi ngu ngơ gật đầu, “Có mà, là cô nghĩ nhiều thôi, trong tim anh ta có cô.”

“Tôi không để ý bây giờ anh ấy có yêu tôi không, nhưng tôi tin, chỉ cần anh ấy bằng lòng cưới tôi, bằng lòng ở bên tôi, ắt sẽ có ngày anh ấy hiểu rõ tối tốt với anh ấy như thế nào, sẽ có một ngày vị trí của tôi trong tim anh lấn át vị trí của chị.” Phương Tiểu Hi nhếch nhếch môi, cười ngơ ngác, “Tôi đã là quá khứ, hai người là người một nhà. Giữa hai người vĩnh viễn sẽ không có tôi đâu, cô hãy yên tâm. Phương Tiểu Hi tôi sau này sẽ không gặp anh ta nữa.” Khương Tư Ý cảm động nước mắt thành công, kéo lấy tay Phương Tiểu Hi kích động nói: “Cảm ơn chị Tiểu Hi, cảm ơn sự thấu hiểu của chị.”

Phương Tiểu Hi đi vào phòng VIP, ngồi vào chỗ cũ. Cô ở xa xa nhìn Cố Nam Hách bị vây quanh trong đám người, vui vẻ ăn nói đĩnh đạc, thi thoảng anh đưa mắt nhìn về phía cô. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô lập tức quay mặt đi.

Lúc này nhìn Cố Nam Hách cô chỉ thấy chán ghét.

Giang Phong Dật bước lại nói chuyện với Phương Tiểu Hi, “Tiểu Hi, chân còn đau không?” “Không đau rồi… Nếu giờ em muốn về, không biết có thất lễ không?”

“Em sao thế? Không thoải mái hả?”

Phương Tiểu Hi không phủ nhận, “Chắc là nghỉ ngơi lâu rồi, nên không quen cảnh tượng náo nhiệt thế này, em cảm thấy hơi khó chịu.”

“Nói thật với em nhé, anh cũng cảm thấy nhàm chán, muốn đi từ lâu rồi nhưng không tiện mở miệng.” Giang Phong Dật kéo tay Phương Tiểu Hi nói, “Chúng ta lén chuồn ra đi, ở đây giao cho đạo diễn thôi.”

“Nhưng… vậy không sao chứ?” “Có sao gì đâu, đi.” Vì thế, Giang Phong Dật và Phương Tiểu Hi kẻ trước người sau rời khỏi phòng VIP. Ra đến bên ngoài, Phương Tiểu Hi ngồi lên xe Giang Phong Dật, nghênh ngang bỏ đi. Màn đêm buông xuống, đèn đuốc thành phố B sáng rỡ trong đêm. Bóng đêm che giấu nhiều thứ bẩn thỉu, mà ánh đèn lại đưa những thứ ngợp vàng son hiện ra trước thế gian.

Giang Phong Dật phóng chiếc xe mui trần lên cầu vượt, không có đích đến chỉ để thoải mái.

Phương Tiểu Hi cũng tận hưởng khoảnh khắc này, mở âm nhạc đến mức to nhất. Cô dang tay và lắc lư theo điệu nhạc. “Anh uống rượu rồi lái xe, không sợ bị tóm hả?” “Rượu nhẹ không sao, ở đây ít xe, chẳng hề gì. Đôi khi anh thấy buồn thì lái xe đến đây hóng gió, thế nào, thoải mái không?” Phương Tiểu Hi ngẩng đầu, hét to với trời đêm: “Rất… rất… thoải… mái…”

Giang Phong Dật háo hức, giẫm mạnh chân ga, phóng thẳng trên đường. Không biết lái xe mấy tiếng rồi, cũng không biết đây là nơi nào, Phương Tiểu Hi chỉ biết, lúc Giang Phong Dật dừng xe lại, những u phiền tích tụ trong lòng cô đã bay mất hơn nửa. Dù có ra sao, cố và Cố Nam Hách đã chia tay, anh đã đính hôn, vị hôn thê cũng đã có thai, đó là chuyện quá đỗi bình thường. Đây là cuộc sống bình thường sau khi anh đi đúng đường.

Còn cô, không phải cô cũng mong anh có thể hạnh phúc ư?

Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng kết hôn là chuyện của hai nhà. Nhà họ Cổ và nhà họ Khương môn đăng hộ đối, họ mới là một đối thích hợp nhất.

Bất giác Giang Phong Dật đã vòng sang ghế phụ, mở cửa xe, “Ở đây có hồ nước, em xuống xem thử đi.”

Phương Tiểu Hi vâng lời xuống xe. Không ngờ hồ nước này nằm ở ven đường, vầng trăng khuyết soi bóng xuống mặt hồ yên tĩnh. Đáy hồ có đèn cảnh quan, con đường uốn lượn từ xa đến gần, yên tĩnh lại độc đáo.

Trong làn gió đêm thoang thoảng hương sen thanh mát, Giang Phong Dật đề nghị: “Đi không?”

“Đi.”

“Đợi đã, em nên đôi giày trước. Vừa lên trên xe anh có dép lê.”

Giang Phong Dật không chờ Phương Tiểu Hi từ chối đã khom lưng cầm hộp để đồ ra, mở nắp, bên trong là đôi dép lê xỏ ngón: “Em không để ý chứ? Tóm lại thoải mái hơn mang giày cao gót nhiều.”

“Làm gì có, cảm ơn anh.”

“Em đừng mãi nói cảm ơn thế, đừng khách sáo với anh mà.”

Phương Tiểu Hi cười cười. Sau khi đổi dép lê thì cô thấy thoải mái hơn nhiều, nhấc chân đi là tiếng “loẹt xoẹt” vang lên.

Hai người chầm chậm đi men theo hồ nước. Đi chưa được vài bước thì họ thấy mảng sen lớn nằm giữa hồ. Dưới ánh trăng sáng, lá sen san sát nhau, từng bông sen đang nở rộ kiêu hãnh trong hồ nước, rất có phong vị riêng. Giang Phong Dật dang tay vươn eo, “Đến đúng nơi rồi. Ở đây thật thoải mái, không có ai, không lo bị người ta chụp lén, còn có mỹ nhân đi bên cạnh. Anh chẳng sợ buồn chán, đi cả đêm như vậy cũng được nữa.”

Phương Tiểu Hi bị chọc cười, “Đi cả đêm, em đi không nổi đâu.”

“Vậy anh cõng em.” “Anh không công nỗi em đâu.”

“Chà, em có vài cần vài lạng, anh cõng em nhẹ như bay ấy.” Nói rồi, Giang Phong Dật đi đến trước mặt cô khom người xuống, “Lên lên, thử xem nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.