Sơ Cửu Của Lục Hào full

Chương 28



(*) Dương trạch, âm trạch: thuật ngữ phong thủy. Dương trạch: môi trường sống của con người. Âm trạch: vùng đất để chôn cất người đã khuất.

Lục Dao khẽ cười, “Xem ra Lưu Mậu Quốc này đúng thật điên rồi… Không ngờ hắn lại nuôi Kuman Thong!”

Thật ra, nuôi Kuman Thong được du nhập từ nước ngoài vào, Lục Dao thấy mấy thứ này mới đúng là không hợp với thực tế, “Mấy thứ này hẳn là thai nhi được sáu bảy tháng. Tại một vùng nào đó ở nước ngoài có lưu truyền một tin đồn rằng, nuôi Kuman Thong là để gọi tiền tài đến, tránh tai nạn, hoặc để hại người, nhưng những thứ này đều không có căn cứ hoa học gì cả. Lý trí của Lưu Mậu Quốc chắc là bị thù hận làm lu mờ rồi, không ngờ ông ta lại dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy.”

Lục Dao quay người, nhìn cách bài trí xung quanh rồi tiếp tục nói, “Đến đây rồi tôi có thể kết luận, cây hoa đào ở phía đông ngoại thành kia chính là do người này trồng, có thể nói phong cách bày cục phong thủy có cùng nguồn gốc với cái này.”

Phong thủy có thể chia thành hai bộ phận lớn là âm trạch và dương trạch. Dương trạch là nơi người sống hoạt động, âm trạch là mộ của người chết. Lý thuyết phong thủy chia thành hai phái là hình thể và phái lý khí(*), người xưa coi trọng dựa vào hình thế núi sông nói luận cát hung(**). Cốt lõi của phong thủy là “sinh khí”(***) qua hình thế núi sông. Khái niệm của nó hết sức phức tạp, liên quan đến long mạch, minh đường, huyệt vị, hà lưu, phương hướng…

(*) Phái hình thể: dựa vào hình thế núi non song nước. Phái lý khí: dựa vào quy luật âm dương ngũ hành làm căn bản.

(**) Cát hung: lành dữ.

(***) Sinh khí: một cung trong bát mạch phong thủy, sinh khí còn là khí tích cực chứa các luồng khí lành bồi bổ sức khỏe có thể gọi là sức sống.

Lần này Lưu Mậu Quốc học theo dương trạch, thủ pháp của ông ta tuy rằng chưa mấy thành thạo, nhưng vẫn hình thành một khí thế nhất định, so với gốc cây kia, chỉ cần đi vào gian phòng này là tâm trạng đều chịu ảnh hưởng rất lớn.

Lục Dao không muốn đi nghiên cứu chi tiết phong thủy này, Hạ Thần Phong vừa mới gọi điện cho cục cảnh sát, người của cục cảnh sát sẽ nhanh chóng đến nơi, cô hiểu, Hạ Thần Phong lén dẫn mình đến đây là bất hợp pháp rồi, nên cô không chạm vào thứ gì hết, “Cảnh sát Hạ, cảm ơn anh! Tôi nghĩ tôi có thể không cần đi gặp người đó, ông ta tuy biết phong thủy, nhưng… Nhưng chắc hẳn là sẽ không quen biết ông nội tôi…”

Lục Dao nói xong liền quay người đi về phía ngoài căn phòng, Hạ Thần Phong không tiếp tục đuổi theo mà lặng lẽ đứng bên trong.

Đồng nghiệp trong cục cảnh sát đến rất nhanh, Lục Dao vừa mới xuống cầu thang đã có xe cảnh sát bắt đầu tiến vào khu nhà rồi. Tạ Điền xách hộp công cụ xuống xe, nhìn thấy dáng người mặc áo bông màu đỏ đi ra khỏi dòng người, cô có cảm giác hình như đã gặp người đó ở đâu đấy.

Tạ Điền quẳng nghi ngờ của mình đi, cô xách theo hộp dụng cụ chạy một mạch lên tầng ba. Trong thời gian ngắn, chủ hộ ở tầng ba đã bị sơ tán đi rồi. Hạ Thần Phong đứng tại cửa, nhìn đồng nghiệp treo lên một ngọn đèn chiếu sáng tạm thời, lúc này mới tiến vào gian phòng.

Căn phòng sau khi được ánh sáng bao phủ càng làm người ta giật mình, một mùi tanh hôi len lỏi trong không khí. Toàn bộ gian phòng chỉ có tông màu đỏ đen, không chỉ trên vách tường, ngay cả trên trần nhà cũng có màu sắc như vậy.

Khi Tiểu Đao đến đây nhìn thấy cảnh tượng này liền vỗ về trái tim đang nhảy lên trong ngực mình, “Cục cưng bé nhỏ của tôi ơi, đây là căn phòng của Lưu Mậu Quốc à?” Cậu đi đến địa chỉ viết trên tài liệu của Tinh Thần, đồ đạc bên trong ngăn nắp sạch sẽ giống như căn phòng mẫu vậy.

Nhưng khi Tiểu Đao nhìn thấy căn phòng này, cảm thấy cả người đều không thoải mái, một cái trắng thuần một cái hắc ám… Tiểu Đao nuốt nước bọt, quan sát xung quanh một vòng, cậu đến gần Hạ Thần Phong, huých khuỷu tay anh một cái, “Anh tôi lợi hại nha! Làm sao anh tìm được nơi này vậy? Hay là có cao nhân nào khác chỉ điểm đây!”

Hạ Thần Phong hai tay đút vào trong túi áo, chỉ liếc nhìn khuôn mặt như kẻ trộm của Tiểu Đao, “Mười lăm phút trước khi tôi đến nơi này, đồng phạm của Lưu Mậu Quốc vẫn còn ở trong phòng, cậu bảo anh em khám nghiệm hiện trường ra ngoài ban công kia xem xem có thể tìm được manh mối gì không.”

Tạ Điền đứng dậy, nhẹ nhàng lấy hơi, đi đến trước mặt Hạ Thần Phong, “Bước đầu giám định, máu ở trên tường đều là máu động vật, có khả năng là máu mèo, chúng tôi phát hiện trên tường có lông mèo, đứa trẻ đã thành hình trong bình có lẽ được mua qua con đường phi pháp, cụ thể thì có lẽ chúng ta phải quay về cục điều tra tiếp. ADN trên hộp mì ăn liền chúng tôi sẽ mang về kiểm nghiệm.”

“Vất vả rồi…” Hạ Thần Phong gật đầu, nhìn một nhân viên cấp dưới bận rộn, bọn họ tìm thấy động cơ phạm tội của Lưu Mậu Quốc ở đây, nhưng đồng phạm kia là ai, bây giờ họ vẫn còn chưa biết.

Tạ Điền cũng biết, nếu như vụ án này vẫn chưa có cách nào để kết án, như vậy Hạ Thần Phong vẫn sẽ mất ngủ, cô chỉ có thể thở dài, trong lòng hy vọng vụ án này kết thúc sớm một chút.

Tất cả chứng cứ đều được mang về cục cảnh sát, bao gồm cả những bức ảnh Lưu Mậu Quốc chụp, trong đó có của Trương An An, cũng có cả của Lý Bách, tất cả đều cho thấy Lưu Mậu Quốc đã lên kế hoạch cho chuyện này từ rất lâu rồi.

Nhưng trong thời gian dài như vậy, cả Trương An An và Lý Bách đều không phát hiện ra. Hạ Thần Phong cầm bức ảnh của Lý Bách lên, mấy tấm ảnh này đều có một đặc điểm đó là chụp vào buổi tối. Bình thường bên cạnh Lý Bách có rất nhiều người, bao gồm mấy người vệ sĩ, nhưng trong mấy tấm ảnh này, có một đặc điểm rất rõ ràng là Lý Bách lén lút ra ngoài một mình, anh ta ăn mặc rất bí ẩn, chính là vì lén ra ngoài nên bên cạnh chẳng có người nào, cho nên bị theo dõi anh ta cũng không hề phát hiện ra.

Hạ Thần Phong nhìn người con gái ôm hôn Lý Bách trong ảnh, có một tia sáng tỏ thoáng qua mặt Hạ Thần Phong, thì ra người mà Lý Bách thà bị xem thành nghi phạm cũng muốn bảo vệ lại là một người con gái.

Lưu Mậu Quốc biết người con gái này rất quan trọng đối với Lý Bách, tuần nào anh ta cũng lén lút đi hẹn hò một lần, mà vào ngày Trương An An chết, cũng là thời gian cố định vào mỗi tuần, cho nên Lưu Mậu Quốc đã tính chuẩn rồi, sau bữa cơm tối, Lý Bách sẽ đưa Trương An An về.

“Anh Phong, lần này tay Lưu Mậu Quốc đó chạy không thoát được rồi, dấu vết phạm tội trong gian phòng đó đều rõ ràng, bao gồm toàn bộ kế hoạch gây án đều viết rõ ràng rành mạch.” Lúc này Tiểu Đao thở phào một hơi, vốn nghĩ nếu đến lúc định tội Lưu Mậu Quốc mà không đủ chứng cứ thì làm thế nào, bây giờ thì tốt rồi, có cả một phòng chứng cứ.

Hạ Thần Phong nhíu chặt mi, hai mắt đã hơi đỏ, “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa rồi, hôm nay việc chúng ta ở căn phòng đó đã bị lộ, hung thủ ở bên ngoài chắc là cũng biết chúng ta đã tìm ra bằng chứng, cho nên chúng ta phải mau chóng tìm được nạn nhân thứ hai.”

Tiểu Đao nhìn sắc trời bên ngoài, dù cho bây giờ đã là mười giờ tối, nhưng hung thủ nào sẽ đợi người đến, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, Tiểu Đao cũng hiểu phá án là không phân biệt thời gian.

“Chúng em cũng đã liên lạc với vợ cũ của Lưu Mậu Quốc rồi, đối phương đang ở nước ngoài, đã ba năm chưa quay về, hơn nữa dường như bà ấy đã cắt đứt liên lạc với Lưu Mậu Quốc. Hơn nữa, căn cứ vào tài liệu Vương Kiến Xương vừa mới cung cấp, một năm trước trường cao đẳng tài chính du lịch ở thành phố Hải có tổ chức một hoạt động, bọn em đã liên lạc với người phụ trách của trường học rồi. Người được đề cử là Tiết Bối Nhi, năm đó có quan hệ rất tốt với Lưu Tuệ, là quan hệ bạn cùng bàn.” Tiểu Đao lấy ra một bản lý lịch học sinh của trường, bên trong là ảnh của một cô gái mặt tròn.

“Cậu mang theo một người, đi ngay trong đêm qua đó, thăm dò tình hình, đồng thời bảo vệ.” Vụ án đã dần dần sáng tỏ rồi, nếu như năm đó Lưu Mậu Quốc biết được chân tướng ở chỗ Tiết Bối Nhi, vậy lần này cảnh sát cũng có thể biết được chân tướng ở chỗ đó. Họ chỉ hy vọng lần này có thể tìm được nạn nhân trước khi hung thủ ra tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.