Thiên Đường Có Em

Chương 30



Nghe vậy, Lục Lăng Nghiệp liếc Nghiên Ca, mặt không cảm xúc: “Hằng hái nhỉ? Ngày mai đến 1.0 báo danh, nếu không không cần bàn nữa!”

“Khốn kiếp!”

Cố Nghiên Ca buột miệng chửi! Cô thật sự không nhịn được nữa rồi!

Lâu nay tới nhà họ Lục phải sống cẩn thận và kiềm chế tính tình, giờ bởi vì có rượu nên hoàn toàn bộc phát.

“Lục Lăng Nghiệp, chú đang đùa bỡn tôi đúng không! Đừng tưởng chỉ là chú Út của Lục Thiếu Nhiên là có thể muốn làm gì thì làm! Người thành phố G đều sợ chú, nhưng tôi không sợ! Nếu chú không muốn cho tôi mượn tiền thì nói thẳng ra đi, đừng có giở trò vòng vo với tôi. Hai ta rốt cuộc là ai hăng hái đầy? Chú có tiền, chú ngạo mạn! Tôi không cần tiên nữa là được chứ gì? Dừng xe!”

Giản Nghiêm sợ hãi nhìn kính chiếu hậu, lần đầu tiên thấy Cố Nghiên Ca nổi giận, cậu ta hơi sững sờ.

Cô nàng này thật nóng tính.

“Cô đang nói chuyện với ai!” Cố Nghiên Ca giậm chân muốn xuống xe, Lục Lăng Nghiệp lại đưa tay nắm lấy khuôn mặt cô.

Lúc này, ánh đèn trong khoang xe tựa như cũng chợt sáng chợt tối, nhất là đôi mắt lạnh thấu xương của anh dường như có thể đông cứng người ta.

Trái tim Nghiên Ca run lên!

Tê dại!

Một lần lỡ bước, để hận nghìn đời!

Tại sao không thể bình tĩnh được thế này!

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, trái tim Nghiên Ca thoáng rung động, cô đâm lao thì phải theo lao cô cố giấy ra khỏi bàn tay Lục Lăng Nghiệp: “Chú buông tôi ta! Chủ đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ sợ chủ, chú là chú Út của nhà họ Lục, không phải là của tôi!”

“Cố, Nghiên, Ca!”

Lục Lăng Nghiệp cắn răng, ngón tay thon dài nhấn một cái lên cửa sổ xe, tẩm ngăn cách âm từ từ được kéo lên.

Giản Nghiêm: “…”

Đại ca đừng chú ý thể mà! Thế mà lại không để cậu ta xem!

Nghiên Ca vừa thấy tấm ngăn cách âm dâng lên chặn Giản Nghiêm lại, trong lòng càng điên tiết hơn!

Vị tổ tông này sẽ không giết người hủy xác luôn đó chứ! “Lục Lăng Nghiệp, chứ đừng có mà ý thế hiếp người, chủ ưm…” Trời đất đảo điên rồi! Cả đời này, Cố Nghiên Ca chưa bao giờ nghĩ Lục Lăng Nghiệp sẽ hôn cô! Môi anh hơi lạnh, mang hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về anh, cả người cô bị anh ôm chặt trong lòng. Cô trợn trừng đôi mắt long lanh nhìn Lục Lăng Nghiệp, cơ thể cũng như tảng đá. Chú Út bị ẩm đầu rồi!

Chắc chắn là vậy!

Cái hôn này không hề có độ sâu, nhẹ nhàng như giống như chuồn chuồn lướt nước. Khi Lục Lăng Nghiệp kéo khuôn mặt cô tách môi ra, Cố Nghiên Ca vẫn còn ngớ người!

“Không ồn ào nữa à?”

Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp thoáng mang nét suy ngẫm, bầu không khí căng thẳng lúc trước nháy mắt trở thành mập mờ.

Dường như tâm trạng anh rất tốt, tựa lưng vào ghế, đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi mỏng.

Thấy vậy, Cố Nghiên Ca nổi điên lên!

“Lục Lăng Nghiệp, chủ bị điên à! Tôi là cháu dâu của chú đấy! Là vợ của Lục Thiếu Nhiên! Chú bụng đói vì quàng à!”

Cố Nghiên Ca nép sát vào cửa xe như tránh ôn dịch, rất sợ Lục Lăng Nghiệp lại có hành động gì đó không thích hợp.

Nghe vậy, Lục Lăng Nghiệp lạnh nhạt liếc cô: “Vợ của Thiếu Nhiên? Cô chắc chắn không phải Quý Thần chứ?”

Đầu Cố Nghiên Ca như nổ tung’

Không ngờ Lục Lăng Nghiệp lại biết Quý Thần! Cô tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lại thêm vừa rồi uống không ít rượu ở Hàn Cung, nên làn da cũng ửng hồng xinh đẹp.

Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp trở nên âm u, bàn tay nháy mắt giữ lấy gáy Cố Nghiên Ca. “Đừng thách thức tính tình của tôi! Ngày mai đúng giờ tới I.U làm việc, nếu cô không muốn Thiếu Nhiên thân bại danh liệt thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

Cố Nghiên Ca trợn mắt nghẹn lời: “Chú có còn là người không hả? Thiếu Nhiên là cháu ruột của chú, chủ…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.