Y Phẩm Phong Hoa

Chương 49



“Ngươi! Ngươi!” Thầy thuốc Tạ nổi đóa trợn trừng mắt, thiếu điều lập tức lao đến vặn gãy cổ tên thiếu niên mảnh khảnh trước mặt.

Hột Khê nào thèm để ý đến ông ta, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía bé gái: “Ta xin hứa sẽ dốc toàn lực chữa trị cho ca ca của cô bé, ta nắm chắc tám phần cậu ấy sẽ khỏi hẳn. Nhưng suốt quá trình trị liệu hẳn là sẽ có chút mạo hiểm, cô bé… có bằng lòng tin tưởng ta không?”

Bé gái ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hột Khê, trong đôi mắt trong veo kia không biết tự khi nào đã xuất hiện những tia sáng màu tím, tựa như tia cực quang rực rỡ chói lóa xinh đẹp nhất ở giữa cánh rừng sâu thẳm, xa xăm quạnh vắng.

Cô bé giống như bị ma nhập, trong lòng không hề sinh ra hoài nghi hay kháng cự, bèn chậm rãi gật đầu.

Có được sự chấp thuận của bé gái, Hột Khê thở phào nhẹ nhõm, cô nhờ Chu chưởng quầy hỗ trợ mình, mang thiếu niên vào đại sảnh Thánh Đức Đường, đặt cậu nằm trên một cái bàn dài đủ cho một người nằm.

Thầy thuốc Tạ cùng Tần chưởng quầy mang vẻ mặt lạnh lùng nối gót theo sau, bọn họ nhất định phải nhìn xem cái tên oắt con nói không biết ngượng miệng này rốt cuộc còn có thể khoác lác, không biết xấu hổ đến mức nào nữa.

Trong đại sảnh Thánh Đức Đường, đám người hóng hớt vây xem đứng đầy hết cả ba tầng trong lẫn ba tầng ngoài.

Hột Khê đứng ở giữa trung tâm đám đông, bình tĩnh lấy từ trong không gian ra một túi kim châm.

Những cây kim châm này dài ngắn không đồng đều, có cái to có cái nhỏ, trên châm bạc còn tản ra một mùi thuốc kỳ lạ, làm cho mọi người xung quanh phải tấm tắc khen, lấy làm kinh ngạc.

Nhưng ngoài sự kinh ngạc ra, càng có nhiều sự khinh thường cùng chế giễu. Lúc này đây, không một ai tin một thiếu niên mới chỉ mười bảy mười tám tuổi đầu, thân mình thì rõ ràng chẳng có bất cứ dao động linh lực nào lại có khả năng trị khỏi cho bệnh nhân đứt kinh mạch.

Hột Khê thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu cắm ngân châm vào cơ thể thiếu niên bằng tốc độ nhanh nhất.

Ánh nến bên trong đại sảnh Thánh Đức Đường sáng choang, thêm vào đó là ánh hoàng hôn bên ngoài hội tụ lại chiếu lên bàn tay như ngọc tạc của thiếu niên.

Mọi người chỉ cảm thấy từng đợt ảo ảnh như bướm bay phá hoa không ngừng vụt lên rồi lại biến mất. Trong chớp mắt, thiếu niên trên bàn vốn mặc một bộ quần áo rách rưới giờ đã bị lột sạch, cả người bị cắm chi chít châm mảnh như sợi tóc, hệt như một con nhím vậy.

“Đây… đây là phương pháp chữa trị gì vậy? Sao ta chưa từng thấy?” Có người kinh ngạc kêu lên.

“Đừng nói là thấy, ta còn chưa nghe qua bao giờ đây!”

“Sao ta không cảm nhận được bất cứ dao động linh lực nào, chẳng lẽ hắn trị thương không cần sử dụng linh lực?”

Những tiếng bàn ra tán vào nổi lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng Hột Khê lại làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm với đống châm trên tay và cơ thể của thiếu niên.

Liên tục cắm châm và kích thích huyệt vị suốt nửa canh giờ như vậy, trên trán Hột Khê đã toát ra một lớp mồ hôi trong suốt, chậm rãi lăn xuống, rơi trên cặp lông mi cong dài của cô, tựa như giọt sương đọng trên lá sen, rung rinh như thể sắp rơi xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.