Nông Viên Tự Cẩm

Chương 319



Hắc Tử lại không nghĩ nhiều như vậy, có thể có quan hệ tốt với cả nhà Nhị thúc, chắc chắn sẽ không thiệt thòi. Cậu ta mở cửa nói với Triệu thị: “Tiểu thẩm, chờ cháu một chút, cháu đến chúc Tết Nhị thúc với hai người.”

Triệu thị rất không thích Lý thị thích chiếm lợi, cũng không thích Hắc Tử cho lắm, cho dù cậu ta đã thay đổi rồi. Nhưng mà, nếu nàng ấy từ chối, lại có vẻ quá nhỏ mọn, bèn gật đầu một cái, dẫn con trai về phòng đợi, tránh khiến Đậu Đậu bị lạnh.

Hắc Tử nhanh chóng rửa mặt, mặc vào một cái áo khoác nửa mới không có vết vá, sau đó đi ra cửa. Triệu thị dẫn con mình, vừa đi vừa trượt đến dưới chân núi Tây Sơn. Trên đường đến nhà cũ có một sườn dốc, tuyết vừa mới rơi, rất khó đi. Một mình Triệu thị còn không lo được, huống chi còn dẫn theo đứa nhỏ.

Hắc Tử thấy tiểu thẩm di chuyển khó khăn, ôm Đậu Đậu đặt lên trên bờ vai, cười nói: “Thẩm, cháu dẫn Đậu Đậu đi trước, thẩm ở phía sau đi từ từ, đừng để bị ngã.”

Tiểu Đậu Đậu ngồi trên cổ Hắc Tử cười khanh khách, Triệu thị thấy có chút kinh hồn bạt vía, luôn miệng nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị trượt chân…”

Hắc Tử đi nhanh như bay lên sườn dốc, chạy chầm chậm về phía nhà cũ Dư gia. Bình thường cậu ta bận rộng công việc trên bến tàu, đi sớm về trễ, rất ít có cơ hội đến nhà Nhị thúc, thừa dịp được nghỉ mấy ngày ăn Tết, cậu ta muốn qua lại với nhà Nhị thúc nhiều một chút.

Cậu ta sẽ không giống như cha mẹ mình, một người không nói chuyện chỉ nghe theo vợ, một người chỉ muốn chiếm lợi từ người khác, bị người ta chặn ngoài cửa. Thân thích với nhau phải thường xuyên qua lại mới được. Lục ca nói, sau này chắc chắn cả nhà Nhị thúc có thể phát đạt. Không phải cậu ta muốn tiếp cận để dính chút ánh sáng, nhưng ai có thể đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện gì? Có nhiều hơn một thân thích giàu sang cũng không tệ!

Không lâu lắm, cậu ta đã dẫn em họ đến nhà cũ, còn chưa vào đến cửa, Tiểu Đậu Đậu đã vui sướng kêu lên: “Thạch Đầu ca ca, Đậu Đậu đến tìm huynh chơi nè! Tiểu Thảo tỷ, hôm nay tỷ có thể dẫn đệ ngồi xe trượt tuyết không?”

Hai nhà đang định ăn bữa sáng nghe thấy âm thanh thì buông đũa xuống. Liễu thị đi ra từ trong nhà, thấy Hắc Tử thì có chút kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng cái đã khôi phục nụ cười nhiệt tình: “Hắc Tử đến sao? Mau vào trong nhà sưởi ấm đi. Tiểu Đậu Đậu, mẹ cháu đâu? Không đến sao?”

Tiểu Đậu Đậu đi xuống từ trên cổ Hắc Tử, trẻ con nói: “Nhị bá mẫu năm mới vui vẻ! Mẹ cháu đi chậm, đang ở phía sau đó ạ! Thạch Đầu ca ca, đệ đến rồi…”

Hắc Tử nói một tiếng “chúc mừng năm mới” với Liễu thị rồi lặng lẽ đi theo sau lưng Tiểu Đậu Đậu vào nhà. Đối diện phả tới mùi thơm đặc biệt của sủi cảo, cậu ta lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, cười nói: “Nhị thẩm, mọi người còn chưa ăn cơm sao, cháu đợi lát nữa lại đến vậy…”

Dư Hải đi ra từ trong nhà, thấy Hắc Tử vừa đen hơn cũng vừa cường tráng hơn, vỗ bả vai của cậu ta, nói: “Khách sáo với Nhị thúc làm gì? Chưa ăn cơm đúng không? Vào nhà cùng nhau ăn một bát sủi cảo đi, Nhị thẩm và Đại cô của cháu gói rất nhiều.” Vừa nói vừa kiên quyết kéo cậu ta vào nhà, đè ngồi xuống bàn thấp.

Liễu thị nghĩ chắc chắn Triệu thị cũng chưa ăn cơm, bèn đi đến phòng bếp bưng ra một vỉ sủi cảo đông lạnh ở bên ngoài, nhóm lửa lên luộc sủi cảo lần nữa. Làm thêm một bát sủi cảo, nàng ấy bảo chồng cũng đi vào theo mình bưng ra cho Hắc Tử.

Tiểu Đậu Đậu được ôm lên đầu giường đất, ngồi cùng bàn với bọn nhỏ. Tiểu Thạch Đầu lấy một cái sủi cảo từ trong bát của mình, thổi thổi đút vào trong miệng cậu bé. Tiểu Đậu Đậu phồng miệng lên, cố gắng nhai kỹ, đôi mắt đen nhánh phát sáng: “Thạch Đầu ca ca, là sủi cảo thịt heo, thật nhiều thịt, ăn thật là ngon!”

Tiểu Thảo lấy một cái bát nhỏ, đưa sủi cảo trong bát mình cho cậu bé, cười nói: “Ăn ngon thì đệ ăn nhiều chút! Không đủ, chúng ta lại làm thêm!”

Hắc Tử đi làm gần một năm đã chững chạc hơn rất nhiều, không ăn cơm như ăn cướp giống khi còn bé nữa. Cậu ta cười ngu ngơ, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như vẻ ngoài: Của cải của Nhị thúc đúng là hùng hậu, giống như năm thiên tai không ảnh hưởng gì tới bọn họ vậy. Sủi cảo cải trắng thịt heo, thịt heo chiếm hơn một nửa, chỉ bỏ thêm vào chút chút cải trắng. Sủi cảo rau hẹ trứng gà, rau hẹ tươi như vậy, trứng gà cũng rất nhiều, hình như bên trong còn cho thêm giun thìa biển. Mùi vị rất mê người!

Lúc Hắc Tử cảm thấy nước miếng của mình sắp không nhịn được nữa, Dư Hải đi vào, bưng một bát sủi cảo tràn đầy, nói với cậu ta: “Hắc Tử, chén này là sủi cảo cải trắng thịt heo. Cháu ăn trước đi, nếu không đủ, Nhị thẩm của cháu đang làm một nồi khác trong phòng bếp đấy!”

“Cám ơn Nhị thúc, đủ rồi, đủ ăn rồi!” Với sức ăn của Hắc Tử bây giờ, một bát sủi cảo đúng là chỉ có thể no một nửa. Nhưng mà, cậu ta không dám ăn thoải mái, khiến Nhị thúc cảm thấy cậu ta đến đây để ăn chực.

Dư lão đầu ăn sủi cảo dưa chua thịt heo, nói với Hắc Tử: “Cũng không phải là người ngoài, không cần khách sáo như vậy. Ăn đi!”

Lúc đầu Hắc Tử còn có chút cẩn thận, sau đó thì thả lỏng, cậu từng ngụm từng ngụm ăn sủi cảo thơm ngát, hốc mắt nóng lên. Đã bao lâu chưa được ăn sủi cảo ngon như vậy rồi? Trước kia lúc điều kiện gia đình còn tốt, sủi cảo ăn đón Tết đều là cải trắng nhiều thịt ít, hơn nữa mỗi người chỉ được chia mấy cái. Cậu ta vì ăn nhiều một chút còn giành sủi cảo với Tiểu Sa và Thạch Đầu bọn họ nữa. Mùng hai trở về nhà ông ngoại, có lúc cũng có thể ăn sủi cảo, nhưng hương vị kém xa nhà Nhị thúc.

“Uống một hớp canh đi, đừng để bị nghẹn!” Dư lão đầu thấy Hắc Tử ăn ngấu nghiến, trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm. Đoán chừng năm nay bên kia ăn Tết đủ thảm, có thể không đói bụng đã coi như không tệ rồi. Haiz… Mặc dù đã hòa ly với Trương thị, nhưng dù sao con người cũng có tình cảm, ông ấy nhìn Hắc Tử lớn lên, tuy nói không có quan hệ huyết thống gì, nhưng nuôi một con chó nhỏ cũng có tình cảm mà!

Liễu thị và Triệu thị mỗi người bưng hai đĩa sủi cảo đi vào, Dư Thải Phượng và Lưu Hổ đã ăn xong, nhường lại chỗ. Triệu thị ăn mấy cái sủi cảo cải trắng thịt heo, lại ăn thêm hai cái nhân rau hẹ trứng gà, luôn miệng khen ngợi Nhị tẩu tay nghề tốt.

Liễu thị cười nói: “Ta cũng không dám giành công, mấy loại nhân sủi cảo này đều là Tiểu Thảo nhà ta làm. Nhất là sủi cảo rau hẹ trứng gà, có bỏ thêm giun thìa biển, hương vị càng thơm ngon hơn.”

Dư Thải Phượng cũng tiếp lời khen ngời: “Sủi cảo dưa chua thịt heo này còn chính cống hơn lúc bọn ta còn ở Đông Bắc ăn nữa. Chồng ta còn ăn cả hai bát đầy! Đệ muội, muội ăn trước, bọn ta ra ngoài đi cho tiêu cơm!”

Trên bàn thấp ăn uống ngon miệng, hai đứa nhỏ ở dưới thì lại không vừa lòng: Người ta không muốn gặm xương, người ta cũng muốn ăn sủi cảo!

Tiểu Đậu Đậu rất thích hai con Tiểu Hắc và Tiểu Bạch này, nghe thấy chúng nó vịn bên giường đáng thương kêu “ô ô” thì thò đầu ra, chia hai cái sủi cảo của mình cho chúng nó.

Triệu thị nhìn thấy, vội vàng mắng con trai mình: “Đậu Đậu! Sao có thể cho chó ăn sủi cảo chứ? Quá lãng phí!” Trong mắt nàng ấy, cả người cũng không có ăn, còn nuôi chó cái gì? Còn cho chó ăn sủi cảo nhân thịt nữa, tuyệt đối là phí của trời.

Thấy Triệu thị giận đến cả người phát run, Liễu thị vội vàng khuyên nhủ: “Không phải chỉ là hai cái sủi cảo thôi sao, đừng dọa thằng bé. Đậu Đậu, ăn nhanh đi, cẩn thận sủi cảo bị nguội, ăn đau bụng đó.”

Dư Tiểu Thảo đã ăn no, thấy hai con sói nhỏ sau khi ăn một cái sủi cảo còn trông mong nhìn lên bàn thấp. Nàng đi xuống, vỗ vỗ đầu chúng nó nói: “Bữa sáng của các ngươi ở tây gian đấy, Đại Hôi cũng ở đó nữa! Đi, ta dẫn các ngươi đi qua!”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe vậy, cuối cùng tầm mắt cũng rời khỏi bàn thấp, chúng nó chạy tung tăng theo sau lưng Tiểu Thảo, bước chân nhỏ cũng nhanh hơn. Chúng nó biết, tiểu chủ nhân sẽ không bạc đãi mình.

Dư Tiểu Thảo bưng một bát sủi cảo nhân thịt từ trong phòng bếp ra, lúc đi vào tây gian, nhìn thấy Đại Hôi đang gặm một miếng thịt heo nấu chín. Từ sau khi được ăn thịt chín, Đại Hôi cũng không quá bằng lòng ăn thịt sống nữa, nhất là thịt heo rừng đã giết nhiều ngày, đông lạnh đến cứng ngắc. Mỗi ngày Dư Tiểu Thảo đều sẽ nấu cho nó và hai con sói nhỏ một nồi thịt, bỏ vào một ít muối và gia vị. Một lớn hai nhỏ ăn đến rất vui vẻ.

Một bát sủi cảo nhân thịt, chia một nửa vào tô chuyên dụng của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Tiểu Hắc không kịp chờ đợi cắn lên một cái, đầu lưỡi bị bỏng, phát ra tiếng rên rỉ “ô ô“. Tiểu Bạch đứng một bên nhìn có chút hả hê, giống như đang nói: Ngu xuẩn, sủi cảo mới ra lò cũng dám ăn, ngươi không nóng thì ai nóng?

Tiểu Bạch rất thông minh, nó tha một cái sủi cảo từ trong tô ra, để lên trên đất lạnh một lát, sau đó sẽ cẩn thận thử thử, cảm thấy không nóng nữa thì mới ăn ngon lành.

Đại Hôi ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo, cảm thấy thịt heo thơm ngát thoáng cái mất đi hương vị tươi ngon. Nó thong thả đi tới bên cạnh tô của Tiểu Hắc, đẩy nhóc ra, lấy một cái từ từ nếm thử. Ừ, hương vị không tệ! Sau đó há to miệng, một ngụm ăn hết nửa tô.

Tiểu Hắc nước mắt lưng tròng đứng nhìn, giận mà không dám nói gì, trong mắt tràn đầy tố cáo: Có ai làm cha như người chứ? Cướp đồ ăn của con! Sao cha không đi cướp của Tiểu Bạch ấy, chỉ biết bắt nạt con hiền lành. Hu hu hu…

Dư Tiểu Thảo vừa mới xoay người đi ra ngoài, nghe thấy tiếng rên rỉ của Tiểu Hắc, cho là đã xảy ra chuyện gì, bèn quay lại nhìn một cái. Lại nhìn thấy Tiểu Hắc đáng thương đứng một bên nhìn, còn Đại Hôi đang nằm bên cạnh tô thức ăn của nó, ba ngụm đã ăn sạch toàn bộ sủi cảo. Sau khi ăn xong, nó còn giống như ban ơn bỏ một miếng thịt vào trong tô thức ăn của Tiểu Hắc, dùng móng trước vỗ vỗ đầu con trai, tỏ vẻ nó nhanh ăn đi.

Tiểu Hắc nhìn chằm chằm thịt trong tô thức ăn, nước mắt lưng tròng, trong lòng cực kỳ oán hận: Người ta không muốn ăn thịt, người ta muốn ăn sủi cảo. Hu hu hu! Tiểu chủ nhân người phân xử công bằng đi, cha bắt nạt con trai, còn có thiên lý hay không chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.